Chương 2700. Ngươi xem thường hắn vậy sao
Chương 2700. Ngươi xem thường hắn vậy sao
Thụ Vô Biên hỏi: “Thứ gì thế?”
Nữ tử thần bí khẽ mỉm cười: “Một thứ rất cổ!”
Thụ Vô Biên nhìn nàng: “Ngươi không thấy hứng thú với nó?”
Nữ tử thần bí lắc đầu: “Khi đạt đến trình độ như ta thì chẳng có bảo vật hay truyền thừa võ đạo gì có thể thu hút được ta.”
Thụ Vô Biên nhìn cái hộp màu đen, nàng thấy hơi tò mò: “Ngươi có được thứ này kiểu gì vậy?”
Nữ tử thần bí đáp: “Năm xưa tiểu gia hỏa màu trắng kia có được, sau đó ta đã dùng hai xiên kẹo hồ lô để đổi với nàng ta!”
Nghe vậy, vẻ mặt Thụ Vô Biên bèn trở nên kì lạ.
Tiểu gia hỏa màu trắng!
Đương nhiên là nàng biết nữ tử thần bí đang nói đến ai!
Nàng biết tiểu gia hỏa màu trắng kia ham chơi ham ăn, nhưng không ngờ tiểu gia hỏa lại bán đi một thứ đồ trân quý như vậy chỉ để đổi lấy hai xiên kẹo hồ lô!
Đúng là phá gia chi tử mà!
Thụ Vô Biên lắc đầu.
Lúc này, nữ tử thần bí đột nhiên nói: “Ta ra ngoài một chuyến!”
Thụ Vô Biên nhìn nàng: “Ngươi định động thủ sao?”
Nữ tử thần bí lắc đầu: “Đợi nữ nhân kia đi xa hơn một chút nữa đã!”
Thụ Vô Biên gật đầu: “Cũng phải!”
Nếu như nữ nhân kia quay lại thì mọi thứ các nàng làm đều trở thành phù du!
Không một ai có thể ngăn cản được nữ nhân đó!
Hình như Thụ Vô Biên nhớ tới điều gì đó, nàng đột nhiên hỏi: “Hình như Diệp Huyền đang tu luyện?”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Để hắn tu luyện đi! Dẫu sao thì cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa.”
Nói đoạn, nàng bèn cất cái hộp màu đen đi rồi quay người rời đi.
Thụ Vô Biên đột nhiên hỏi: “Ngươi xem thường hắn vậy sao?”
Nữ tử thần bí dừng bước, nàng lắc đầu: “Cũng không phải ta xem thường hắn, ngược lại ta rất tán thưởng hắn nữa kìa. Trong những người cùng tuổi, chẳng mấy ai có thể sánh được với hắn. Chỉ là, dù sao chúng ta cũng là người cùng thời đại với cha hắn, nếu đến hắn cũng không đánh lại được thì những năm này chúng ta sống chẳng có ý nghĩa gì, chẳng phải sao?”
Nói đoạn, nàng bèn đẩy cánh cửa rồi đi ra ngoài.
Bên trong nhà, Thụ Vô Biên trầm mặc.
Thời đại đó!
Khoảnh khắc ấy, nàng lại nhớ đến nữ nhân kia!
Nữ tử váy trắng!
Nữ nhân đã trấn áp vô số thời đại, ở trước mặt nữ nhân đó, chẳng ai là không bất an cả!
Ngũ Duy vũ trụ.
Bên trong Giới Ngục tháp, Diệp Huyền ngồi ở tầng thứ chín. Hai mắt hắn nhắm chặt, Kiếm Vực của hắn bao trùm lấy Giới Ngục tháp. Trước mặt Diệp Huyền là Vô Thượng Kiếm!
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Diệp Huyền lại nắm chặt lấy Vô Thượng Kiếm!
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh cực lớn bỗng nhiên lan tràn bên trong tháp, bốn phía chấn động.
Hắn siết chặt lấy Vô Thượng Kiếm, trong tay phải hắn là vô số thọ mệnh chi lực.
Lần này hắn đã thiêu đốt năm mươi năm thọ mệnh chi lực!
Diệp Huyền nhìn chằm chằm Vô Thượng Kiếm trong tay, mặc dù có Kiếm Vực trấn áp, song sức mạnh bên trong thanh kiếm này thực sự quá lớn. Giờ khắc này, tầng thứ chín đang rung chuyển kịch liệt, nếu như không có đạo tắc trấn áp thì cái tháp này không thể chịu được sức mạnh lúc này của hắn.
Hiện giờ, thực ra sức mạnh của Diệp Huyền đã lớn đến mức bất thường.
An Lan Tú ở bên cạnh nhìn hắn: “Có thể xuất kiếm không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Giờ thì có thể!”
Nói đoạn, hắn chầm chậm giơ Vô Thượng Kiếm lên và chém một đường!
Song tốc độ này vẫn chưa ổn!
Sức mạnh của kiếm đã vượt xa sức mạnh của Thuấn Sát Nhất Kiếm tận mấy lần, thế nhưng tốc độ lại không nhanh bằng Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Lúc này, An Lan Tú đột nhiên nói: “Có lợi có hại!”
Diệp Huyền gật đầu, sức mạnh và tốc độ của Thuấn Sát Nhất Kiếm thực ra đã đạt đến cực hạn của nhục thân. Mà nếu dung hợp Thuấn Sát Nhất Kiếm và Mệnh Quyền lại, trừ khi nhục thân của Diệp Huyền đạt đến Thần cảnh, bằng không hắn khó có thể tăng tốc độ lên!
Diệp Huyền thở dài một hơi, hắn bắt đầu phóng thích sức mạnh bên trong kiếm.
Trong khoảng thời gian này, để dung hợp Mệnh Quyền và Thuấn Sát Nhất Kiếm, Diệp Huyền đã thiêu đốt hơn hai trăm năm thọ mệnh. Tuy nhiên, hắn vẫn không thể đạt được trạng thái mà mình mong muốn!
Bởi lẽ Vô Thượng Kiếm không thể nâng cao tốc độ của hắn lên được nữa. Điều này cũng có nghĩa là hắn thực sự đã đạt đến giới hạn của chính mình.
Không có kiểu tốc độ kia thì đường kiếm của hắn sẽ chẳng thể uy hiếp được nữ nhân kia!
Đối phương sẽ không đứng yên tại chỗ để cho hắn chém!
Lúc này, An Lan Tú khẽ nói: “Cố gắng hết sức là được!”
Diệp Huyền nhìn An Lan Tú, hắn mỉm cười: “Cũng phải! Cứ cố gắng hết sức thôi! Nếu như tới khi đó mà không đánh lại được nữa thì cũng chẳng còn cách nào.”
An Lan Tú gật đầu: “Đường kiếm này của ngươi không có phần thắng khi đối phó với nữ nhân kia đâu, song trên thế gian này cũng chẳng mấy ai có thể đỡ được đường kiếm đó của ngươi.”
Mệnh Quyền cộng thêm Thuấn Sát Nhất Kiếm, hai loại võ kĩ kết hợp với nhau tạo ra uy lực kinh khủng vô cùng.
Diệp Huyền gật đầu, hắn liếc nhìn Vô Thượng Kiếm trong tay, đoạn nói: “Kiếm kĩ mới này gọi là Mệnh Kiếm đi!”
Mệnh Kiếm!
Kiếm đốt cháy thọ mệnh!
Diệp Huyền cất Vô Thượng Kiếm đi, sau đó hắn lấy cuốn cổ tịch mà tiểu tháp cho mình ra.
Bạt Kiếm Thuật!
Hắn mở cuốn cổ tịch ra, sau khi xem được một hồi, hắn khẽ nói: “Bạt Kiếm Thuật hay lắm!”
An Lan Tú đi đến trước mặt hắn, nàng liếc nhìn một chút rồi nói: “Đúng là rất lợi hại!”