Chương 2701. Mới chỉ là bắt đầu
Chương 2701. Mới chỉ là bắt đầu
Diệp Huyền lắc đầu, hắn cười khổ: “Ta thấy mình cần phải bình tĩnh lại đã! Mấy hôm nay ngày nào ta cũng bận đối phó với những kẻ địch này, từ đó quên mất kiếm đạo của mình!”
Cảnh giới kiếm đạo của hắn đã lâu rồi không có tiến bộ!
Diệp Huyền chủ yếu tiến bộ về phương diện nhục thân, mà nhục thân này lại phải dựa vào ngoại vật. Còn về kiếm đạo, hắn đã chững lại rất lâu rồi.
Không một ai có thể giúp hắn trên con đường kiếm đạo tiếp theo, bởi lẽ hắn đã tự tạo ra cho mình một con đường. Hiện giờ điều quan trọng nhất là phải tiếp tục bước tiếp, không được dậm chân tại chỗ!
Lúc này, Diệp Huyền nhớ đến lời bạch bào Thanh Nhi nói!
Kiếm tâm tự tại!
Thực ra hắn vẫn chưa thể làm được kiếm tâm tự tại thực sự, bởi lẽ trong lòng hắn có quá nhiều vướng mắc!
Mới đầu chỉ có Linh Nhi, về sau có thêm Niệm tỷ, giờ thì có cả Ngũ Duy vũ trụ!
Những vướng mắc này càng lúc càng nhiều, hơn nữa còn không thể cắt đi.
Mà trong kiếm tu, càng ít vướng mắc thì xuất kiếm càng nhanh, càng sắc nhọn!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bỗng nhíu mày.
Thực sự như vậy sao?
Một người đang sống thì chắc chắn phải có tín niệm.
Tín niệm của hắn là gì?
Là bảo vệ những người bên cạnh mình! bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ
Trách nhiệm!
Một nam nhân mà không thể gánh vác trách nhiệm thì còn gọi gì là nam nhân nữa?
Vướng mắc?
Đối với Diệp Huyền mà nói, cả Ngũ Duy vũ trụ này đều là vướng mắc, thế nhưng nó cũng là trách nhiệm của Diệp Huyền hắn.
Nếu đã là trách nhiệm của hắn thì cần gì phải nhắc tới vướng mắc nữa?
Tuyệt tình, từ bỏ tất cả thực sự có thể đạt được kiếm tâm tự tại sao?
Có lẽ có thể, song với Diệp Huyền mà nói thì là không thể!
Giống như một người từ bỏ cha mẹ, từ bỏ vợ con. Loại người này đúng là rất tự do, bởi lẽ hắn ta sẽ không phải gánh vác điều gì, một mình tự do tự tại.
Thế nhưng đó không phải kiểu tự do tự tại mà Diệp Huyền hắn mong muốn.
Với hắn mà nói, kiếm dùng để làm gì?
Không phải dùng để mưu cầu vô địch!
Mà là dùng để bảo vệ!
Nghĩ đến đây, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người. Diệp Linh, An Lan Tú, Liên Vạn Lý, Thác Bạt Ngạn, Tiểu Thất, Tiểu Đạo, A La, Mặc Vân Khởi, mọi thứ của Ngũ Duy vũ trụ… còn có Niệm tỷ…
Những cảnh tượng ngày xưa hiện lên trong đầu Diệp Huyền.
Có vui vẻ có buồn bã!
Một hồi lâu sau, hắn bỗng nhìn thanh kiếm trong tay, khẽ mỉm cười: “Thanh Nhi, ta hiểu kiếm tâm tự tại mà ngươi nói là gì rồi. Kiếm tâm tự tại không phải là từ bỏ tất cả, cũng không phải tuyệt tình tuyệt ái, càng không phải ích kỉ tư lợi… Kiếm tâm tự tại là làm việc không thẹn với lòng, làm người không thẹn với tâm, trong lòng không có quỷ thì đương nhiên sẽ tự tại…”
Nghĩ đến đây, Vô Thượng Kiếm trong tay Diệp Huyền bỗng nhiên rung lên, tiếng kiếm minh vang lên không dứt.
Không chỉ có vậy, lúc này kiếm bên trong cơ thể Diệp Huyền cũng rung chuyển, đến cả thanh kiếm trên đỉnh tháp cũng đang rung lên như trả lời vậy…
Bên trong tháp, Diệp Huyền nhắm hai mắt lại.
Lúc này hắn đang tiến vào một trạng thái vô cùng kì diệu.
Nhẹ nhõm!
Cả người hắn đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, cảm giác này là thứ hắn chưa bao giờ được trải nghiệm!
Trước kia Diệp Huyền cứ như bị nhốt lại vậy, trong lòng hắn có một ổ khóa, tư tưởng cũng có một ổ khóa. Thế nhưng hiện giờ, cả hai ổ khóa đó đều đã biến mất.
Suy nghĩ thong suốt nên hắn cảm thấy tự do nhẹ nhõm hơn bao giờ hết!
Lúc này, An Lan Tú bên cạnh bỗng hỏi: “Đột phá rồi sao?”
Diệp Huyền mở mắt, hẵn khẽ mỉm cười: “Không có, có điều, ta hiểu được thế nào là tự tại thực sự!”
Nói đoạn, hắn nhìn Vô Thượng Kiếm trong tay, mỉm cười nói: “Trước kia ta vẫn luôn trói buộc chính mình, kiếm của ta cũng bị ta trói buộc… Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa!”
Vô Thượng Kiếm trong tay Diệp Huyền vẫn đang rung chuyển như đang trả lời hắn vậy.
Thanh kiếm này vốn không hề có linh, nó chỉ là một thanh kiếm thông thường. Đương nhiên, thanh kiếm này cũng rất đặc biệt, dẫu sao thì nó cũng đến từ Ngân Hà Giới.
Song hiện giờ thanh kiếm này đã có linh trí!
Diệp Huyền đã cho nó linh trí!
Nhờ chủ nhân mà kiếm cũng trở nên bất phàm!
Hiện giờ Diệp Huyền đã có năng lực thay đổi kiếm.
Tâm cảnh đột phá giúp cả người Diệp Huyền khác đi. Trước kia trông hắn cứ như một thanh kiếm bị ép buộc trong vỏ. Mặc dù khiêm nhường nhưng trói tay trói chân, không hề có thế nhất kiếm phá địch.
Mà lúc này, hắn là một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ. không những sắc bén mà còn có kiếm khí khiến người ta sợ hãi.
Khoảnh khắc ấy, cảm nhận của An Lan Tú về Diệp Huyền chính là một kiếm tu!
Thực ra mặc dù Diệp Huyền là kiếm tu, song trước kia, sức chiến đấu của hắn toàn dựa vào huyết mạch chi lực, nhục thân và tín ngưỡng chi lực. Có thể nói, sở dĩ sức chiến đấu của hắn lớn như vậy không phải bởi kiếm đạo của hắn. Ngoài mấy điều đó ra thì sức chiến đấu của hắn thực sự chẳng ra làm sao cả, nhất là trong trường hợp không có Đạo Thể, sức chiến đấu của Diệp Huyền có thể nói là giảm sút rất nhiều.
Chỉ dựa vào kiếm đạo thôi thì hắn có thể giết một cường giả Thần cảnh dễ dàng không?
Chắc chắn là không!
Hơn nữa sau khi không có Đạo Thể, cùng lắm hắn chỉ đánh được hai cường giả Thần cảnh. Song nếu như có Đạo Thể, mười cường giả Thần cảnh cũng chẳng làm gì được hắn!
Thay vì nói hắn là kiếm tu thì hãy nói hằn là thể tu.
Không chỉ có vậy, ở phương diện kiếm đạo, mặc dù Diệp Huyền đã có con đường cho riêng mình, song con đường này hắn vẫn chưa thực sự đi một cách êm đẹp, bởi lẽ hắn vẫn chưa đi xa, vẫn luôn dậm chân tại chỗ.
Hiện giờ sau khi tỉnh ngộ, cuối cùng trông Diệp Huyền cũng giống một kiếm tu rồi!
Sự tự tin của kiếm đạo!
Đương nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu!