Chương 2702. Đánh ta
Chương 2702. Đánh ta
Diệp Huyền nhìn Vô Thượng Kiếm trong tay, hắn mỉm cười nói: “Cảm giác này rất kì diệu! Như kiểu cảm giác lúc mới học kiếm ấy!”
An Lan Tú đột nhiên nói: “Chúc mừng!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Con đường kiếm đạo của ta còn xa lắm!”
Mặc dù tâm cảnh đã được đột phá, song hắn vẫn không dám kiêu ngạo! Tại sao? Tại vì kiếm tu xung quanh hắn quá nhiều!
Không nói đến Thanh Nhi và thanh sam nam tử, chỉ xét đến Thính Vân thôi Diệp Huyền đã không bì được rồi. Còn có Niệm tỷ nữa, Niệm tỷ cũng là một vị kiếm tu rất mạnh!
An Lan Tú đột nhiên nói: “Hiện giờ ngươi thử thi triển Thuấn Sát Nhất Kiếm xem nào!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Đổi một nơi khác!”
An Lan Tú gật đầu.
Hai người biến mất khỏi tháp, không lâu sau đã tới một tinh không tịch mịch.
Hai người cách nhau cả trăm trượng!
Diệp Huyền nhìn An Lan Tú: “Cẩn thận!”
Hắn vừa dứt lời, một đường kiếm quang đột nhiên xuất hiện giữa trán An Lan Tú.
Có điều, trước ngực Diệp Huyền cũng có một cây thương.
Ở phía xa xa, An Lan Tú lắc đầu: “Ta thua rồi!”
Nàng không ngăn được kiếm của Diệp Huyền. Mặc dù thương của nàng rất nhanh, song Diệp Huyền có ưu thế hơn nàng, đó chính là Đạo Thể.
Kiếm của Diệp Huyền có thể giết nàng, thế nhưng thương của nàng không thể giết được hắn.
So với trước kia thì kiếm của Diệp Huyền đã thay đổi vô cùng lớn. Nếu như hắn sử dụng thêm ngoại lực nữa, ví dụ như tín ngưỡng chi lực gì đó thì nàng càng không thể đánh hắn.
Diệp Huyền nhìn thanh kiếm trong tay, hiện giờ Thuấn Sát Nhất Kiếm của hắn đã nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Điều quan trọng nhất là uy lực cũng mạnh hơn trước rất nhiều!
Lần này tâm cảnh của Diệp Huyền đột phá, điều này đã giúp kiếm đạo của hắn thay đổi rất nhiều.
Mà khoảng khắc ấy, hắn cũng cảm nhận được giờ mình mới là một kiếm tu chứ không phải thể tu.
Hình như nhớ ra điều gì đó, hắn đột nhiên nhìn về phía An Lan Tú: “Ngươi ra tay với ta đi, ta phòng ngự!”
Nói đoạn, hắn bèn lấy một cái vỏ kiếm ra, sau đó tra Vô Thượng Kiếm vào vỏ.
An Lan Tú hiểu ý cửa hắn, nàng lập tức gật đầu: “Được!”
Dứt lời, nàng bỗng biến mất, một đường hàn mang xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm ra chém!
Bạt Kiếm Thuật!
Một mảng kiếm quang đột nhiên bùng lên trước mặt hắn. Đường hàn mang kia lập tức bị kiếm quang bao trùm, song ngay sau đó kiếm quang đã tan vỡ.
Uỳnh!
Diệp Huyền lùi về phía sau cả trăm trượng!
Sau khi dừng lại, Diệp Huyền nhìn An Lan Tú. Bạt Kiếm Thuật của hắn là dĩ điểm phá diện, mà cây thương của An Lan Tú cũng là dĩ điểm phá diện, song hắn không thể đối kháng được!
Diệp Huyền nhìn An Lan Tú: “Lại lần nữa!”
An Lan Tú gật đầu rồi khẽ nhón chân, ngay sau đó một tàn ảnh lắc qua trước mặt Diệp Huyền.
Tay phải Diệp Huyền nắm chặt kiếm, sau đó hắn chém một đường về phía trước.
Rầm!
Tiếng kiếm minh vang dội đất trời!
Một kiếm chém xuống!
Uỳnh uỳnh!
Những tiếng nổ lớn vang lên, kiếm quang của Diệp Huyền cũng vỡ tan. Lần này hắn lùi về phía sau cả trăm trượng.
Sau khi dừng lại, Diệp Huyền nhìn thanh kiếm trong tay và trầm mặc.
An Lan Tú ở một bên không ra tay nữa.
Hồi lâu sau, Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta biết vấn đề nằm ở đâu rồi! Khí thế!”
Nói đoạn, hắn bèn chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Khí thế!
Khí thế của một người là vô cùng quan trọng, thứ mà Bạt Kiếm Thuật của hắn thiếu chính là khí thế.
Ngày xưa Diệp Huyền đã từng nhìn thấy thanh sam nam tử thi triển môn kiếm kĩ này, khi ấy vẫn còn đang ở thế giới bên dưới.
Lúc thanh sam nam tử thi triển môn kiếm kĩ này, đường kiếm của hắn ta như thể muốn chém đứt bầu trời vậy.
Nghĩ đến khí thế, Diệp Huyền lại nhớ đến Nhất Kiếm Định Sinh Tử của Thanh Nhi!
Ta xuất kiếm là chắc chắn ngươi sẽ chết!
Loại khí thế ấy là thứ mà hắn thiếu nhất.
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bèn nhìn An Lan Tú. Song rất nhanh sau đó, hắn cũng trở nên bất lực!
Hắn muốn mạnh tay một chút, song đối phương là An Lan Tú, sao hắn có thể mạnh tay cho được?
Đường kiếm này của ta muốn chém chết ngươi?
Hắn thực sự không làm được điều này với An Lan Tú!
Thực ra An Lan Tú xuất thương với hắn cũng không hề mang theo khí thế chí mạng, ngược lại nàng còn nương tay, không dám dốc hết sức!
Hai người luyện với nhau, vừa có lợi vừa có hại!
Hình như Diệp Huyền nhớ đến điều gì đó, hắn bỗng bảo: “Đi thôi, đưa ngươi đi tìm một người!”
Nói đoạn, hắn bèn đưa An Lan Tú biến mất giữa tinh không.
Không lâu sau, hai người lại tới Đạo Môn.
Tiếp đãi Diệp Huyền và An Lan Tú là một lão giả. Lúc trông thấy Diệp Huyền, lão giả thấy hơi đau đầu, bởi lẽ lần trước người tiếp đãi Diệp Huyền cũng là hắn ta.
Diệp Huyền nhìn lão giả và mỉm cười: “Nhờ ngươi đi thông báo cho tam cô nương, cứ nói ta có chuyện cần tìm nàng ta!”
Lão giả do dự một lát, hắn ta đang định nói gì đó thì Diệp Huyền bỗng bảo: “Ngươi đang định nói tam cô nương không có ở đây chứ gì?”
Lão giả: “…
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi đi thông báo với tam cô nương đi, cứ nói Diệp Huyền ta sẽ không khiến nàng ta phải làm điều gì khó xử đâu!”
Lão giả vẫn đang do dự, đúng lúc ấy một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và An Lan Tú.
Đó chính là tam cô nương!
Tam cô nương nhìn hắn: “Ngươi đúng là phiền phức thật đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tam cô nương, lâu rồi không gặp!”
Tam cô nương nói: “Có chuyện gì à?”
Diệp Huyền chắp tay: “Mong tam cô nương giúp đỡ!”
Tam cô nương nói: “Giúp gì?”
Diệp Huyền nói: “Đánh ta!”