Chương 2703. Rốt cuộc ngươi mạnh đến mức nào?
Chương 2703. Rốt cuộc ngươi mạnh đến mức nào?
Thực lực của An Lan Tú rất mạnh, thế nhưng nàng không mạnh tay được. Mà hắn cũng không thể mạnh tay với An Lan Tú, hai người tập luyện với nhau mà cứ hạ thủ lưu tình thì còn luyện gì nữa?
Thế nên hắn phải tìm một người có thể đánh hắn. Chỉ có như vậy hắn mới có thể nhận ra mình chưa ổn ở chỗ nào.
Tam cô nương nhìn Diệp Huyền: “Ngươi tìm ta để luyện tập?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Tam cô nương trầm mặc.
Diệp Huyền hỏi: “Có được không?”
Tam cô nương liếc nhìn hắn: “Tại sao đột nhiên tới tìm ta luyện tập?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thì ta muốn nâng cao bản thân.”
Tam cô nương gật đầu: “Được.”
Diệp Huyền chớp mắt: “Ngươi đồng ý hả?”
Tam cô nương nói: “Luyện với ngươi! Đi theo ta!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền do dự một lát rồi cũng đi theo nàng.
Không lâu sau, tam cô nương đưa hắn tới một quảng trường rộng lớn. Xung quanh quảng trường này có các loại không gian trận pháp kiên cố.
Tam cô nương nhìn Diệp Huyền: “Ngươi muốn luyện thế nào?”
Diệp Huyền nói: “Đánh ta! Ta…”
Hắn còn chưa nói xong, tam cô nương ở phía xa xa đã biến mất.
Diệp Huyền còn chưa phản ứng kịp thì hắn đã thấy bụng mình đau nhói, sau đó cả người bay ra phía sau, cuối cùng đập vào bức tường không gian. Cả quảng trường cũng rung chuyển.
An Lan Tú: “…”
Ở phía xa xa, vẻ mặt Diệp Huyền đau khổ, bởi lẽ hắn cảm giác cơ thể mình như sắp gãy ra vậy!
Đạo Thể của hắn yếu như vậy từ lúc nào thế?
Đúng lúc ấy, tam cô nương bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Diệp Huyền sững sờ, hắn đang định nói chuyện thì tam cô nưỡng bỗng đánh một quyền lên đầu hắn.
Rầm!
Cả người Diệp Huyền bay về phía sau cả trăm trượng. Hắn vừa mới dừng lại thì đầu váng mắt hoa như thể sắp ngất đi vậy. Mà lúc này, tam cô nương bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Huyền còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã nắm chặt một chân của hắn, sau đó nhấc lên, tiếp đó là đập hắn xuống mặt đất.
Uỳnh!
Mặt đất rung chuyển, tạo thành một cái hố cực lớn.
Như vậy thôi vẫn chưa kết thúc, tam cô nương còn đá vào bụng của Diệp Huyền.
Rầm!
Diệp Huyền lập tức bay đi cả trăm trượng. Hắn còn chưa chạm đất thì tam cô nương đã lại xuất hiện, sau đó đạp một cước vào bụng Diệp Huyền.
Rầm!
Diệp Huyền bay ra ngoài, đập vào bức tường không gian.
Rầm rầm!
Bức tường không gian cũng nứt vỡ…
Hắn vừa mới dừng lại thì tam cô nương lại xuất hiện trước mặt hắn, sau đó nàng túm lấy chân của Diệp Huyền và đập hắn xuống đất…
Rầm rầm rầm rầm!
Trên mặt đất xuất hiện rất nhiều hố sâu…
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên gào lên: “Dừng… dừng lại…”
Tam cô nương vừa đánh vừa nói: “Gì cơ? Đừng dừng lại á? Mạnh hơn sao? Được, ta sẽ mạnh hơn!”
Rầm rầm rầm rầm…
Diệp Huyền: “…”
Cứ thế, Diệp Huyền bị đánh gần nửa canh giờ mới dừng lại!
Mà trong lúc đó, hắn cũng phản kháng!
Song không có tác dụng!
Càng phản kháng thì hắn bị đánh càng thảm!
Lần nào định xuất kiếm cũng vô dụng, bởi vì khi kiếm của hắn vừa xuất hiện thì hắn lại bị đánh thảm hơn.
Chủ yếu là lúc mới đầu Diệp Huyền đã bị đánh cho bất tỉnh nhân sự rồi!
Mà Đạo Thể của hắn hình như chẳng có tác dụng gì khi đứng trước mặt tam cô nương.
Sau khi tam cô nương dừng lại, nàng bước tới bên cạnh, nhếch miệng cười, đánh thật đã tay!
Thực ra nàng đã muốn đánh cái tên này một trận từ lâu rồi!
Tiếc là vẫn chưa có cơ hội!
Nhưng nàng không ngờ cái tên này lại tự tới tìm mình, muốn mình đánh hắn…
Chuyện tốt như vậy sao nàng có thể từ chối chứ?
Ở phía xa xa, Diệp Huyền bò dậy, hắn liếc nhìn tam cô nương.
Tam cô nương quay người nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Cảm giác thế nào?”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Tam cô nương, có phải ngươi chỉ muốn đánh ta thôi đúng không?”
Tam cô nương nở nụ cười lạnh lùng: “Ngươi tưởng ban nãy ta đánh ngươi chỉ đơn giản là muốn đánh ngươi thôi hả!”
Diệp Huyền liếc nhìn nàng: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Tam cô nương đi tới trước mặt hắn: “Đương nhiên là không rồi, sở dĩ ta đánh ngươi như vậy là muốn ngươi hiểu được những chỗ chưa ổn của mình! Hơn nữa, là tự ngươi muốn ta đánh ngươi, ngươi tự yêu cầu vậy mà!”
Nói đoạn, nàng chỉ vào An Lan Tú: “Nàng ta có thể làm chứng!”
An Lan Tú: “…”
Diệp Huyền lắc đầu, coi đạo lí của nữ nhân này kìa!
Tam cô nương đột nhiên bảo: “Hiện giờ ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyền chỉ nói: “Cảm giác của ta là phải cẩn thận với nữ nhân!”
Tam cô nương: “…”
Hình như Diệp Huyền nhớ đến điều gì đó, bỗng bảo: “Tam cô nương, tại sao Đạo Thể của ta không chịu nổi một đòn của ngươi vậy?”
Tam cô nương mỉm cười: “Bởi vì ta cũng tu luyện Đạo Thể đó! Hơn nữa ta cho ngươi hay, Đạo Thể không có nghĩa là vô địch, khi sức mạnh của một người quá mạnh thì người đó có thể hủy diệt nhục thân của ngươi. Đương nhiên, nhục thân của ngươi cũng đặc biệt, bởi vì ngươi có huyết mạch lớn mạnh, huyết mạch của ngươi còn có năng lực phục hồi!”
Mặc dù Diệp Huyền vừa mới ăn một trận đòn no, song nhục thân của hắn đã phục hồi gần như hoàn hảo, điều này khiến nàng phải suy nghĩ!
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tam cô nương, rốt cuộc ngươi mạnh đến mức nào?”
Lúc này Diệp Huyền đột nhiên phát hiện, thực lực của nữ nhân trước mặt này còn mạnh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Mặc dù ban nãy hắn không thật sự liều mạng, nếu hắn dùng Kiếm Vực và tín ngưỡng chi lực thì vẫn có cơ hội đánh trả. Có điều, hắn nhận ra tam cô nương không hề có ý giết hắn, hơn nữa bản thân hắn cũng muốn xem xem mình mà không dùng ngoại lực thì có thể đối kháng với tam cô nương không. Kết quả là không thể.