Chương 2704. Như vậy chưa được
Chương 2704. Như vậy chưa được
Tam cô nương mỉm cười: “Ta không mạnh đến vậy đâu, chỉ là ta tu luyện sớm hơn ngươi mà thôi.”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ngươi khiêm tốn quá rồi.”
Tam cô nương khẽ mỉm cười: “Làm người trừ phi có thực lực vô địch ra thì vẫn phải khiêm tốn một chút, khiêm tốn mới sống lâu được!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Niệm tỷ cũng từng nói như vậy!”
Tam cô nương mỉm cười: “Ngũ Duy Thiên Đạo?”
Diệp Huyền gật đầu.
Tam cô nương khẽ nói: “Nàng ta là một người rất lợi hại!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi biết Niệm tỷ sao?”
Tam cô nương gật đầu: “Ta từng điều tra về nàng ta! Nàng ta là một người có tín niệm! Vì ngươi và Ngũ Duy vũ trụ, nàng ta cam tâm tình nguyện phong ấn sức mạnh của mình… Nàng ta xứng đáng được mọi người kính phục! Đương nhiên, ngươi cũng rất được, ít nhất thì nàng ta không nhìn nhầm người.”
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó nói: “Tam cô nương, nói thật thì ta không hiểu một chuyện, đó chính là ngươi và Đạo Lão Nhị với Đạo Lão Tứ đều là đệ tử của lão tổ Đạo Môn nhưng tại sao các ngươi lại khác nhau như vậy?”
Hắn nhận ra, Đạo Lão Nhị và tam cô nương có cách biệt về trí thông minh, cách biệt một trời một vực.
Tam cô nương lắc đầu: “Nhị sư huynh từng rất ưu tú, hắn ta có thể sáng tạo ra Ám Kinh dựa trên Đạo Kinh của sư tôn. Điều này đã chứng minh thiên phú của hắn ta. Là quyền lợi đã hại hắn ta!
Sau khi sư tôn đi, Đạo Môn như rắn mất đầu, khi đó Đạo Môn lại là đệ nhất thế lực khắp chư thiên vạn giới. Nhị sư huynh và đại sư huynh tranh nhau vị trí làm chủ Đạo Môn, thế nên hai người họ bắt đầu nội chiến, muốn tranh đoạt vị trí đó và đại đạo chi linh. Nhưng tiếc là đại đạo chi linh không chọn ai trong hai người họ…”
Nói đến đây, nàng thở dài: “Hồi đầu có lẽ ta cũng nên đứng ra, nếu như ta cũng tranh giành thì bọn họ không tranh nổi với ta đâu. Nhưng mà ta chẳng có hứng thú gì với vị trí làm chủ Đạo Môn cả!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Tam cô nương, ngươi không có hứng thú với vị trí ấy, nhưng cuối cùng vẫn trở thành chủ của Đạo Môn, đời người mà…”
Tam cô nương mỉm cười: “Diệp công tử, hình như ngươi cũng không có hứng thú với vị trí làm chủ Ngũ Duy vũ trụ!”
Diệp Huyền gật đầu: “Có điều, ta sẽ không từ bỏ Ngũ Duy vũ trụ.”
Tam cô nương mỉm cười: “Đây chính là điểm ta không bằng ngươi! Hồi đầu ta thấy mình hơi ích kỉ! Ta chỉ muốn làm theo ý nghĩ của mình, mặc dù như vậy cũng không sai, song ta không nên buông bỏ trách nhiệm của mình.”
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Các ngươi vẫn còn một đại sư huynh nữa?”
Tam cô nương gật đầu: “Ta liên lạc với hắn ta rồi, hiện giờ hắn ta cũng chẳng có hứng thú gì với vị trí chủ của Đạo Môn!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tam cô nương, thực lực của ngươi mạnh như vậy mà cũng không đánh lại được nữ nhân đó sao?”
Tam cô nương nhìn hắn: “Ngươi biết rồi hả?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết!”
Tam cô nương khẽ mỉm cười: “Hiện giờ sở dĩ ngươi thấy ta lớn mạnh là bởi ngươi vẫn còn yếu! Hãy nhớ, thế giới này không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn!”
Diệp Huyền nói: “Ta muốn đánh chết nàng ta!”
Tam cô nương nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi nghiêm túc không?”
Diệp Huyền gật đầu.
Tam cô nương trầm mặc.
Diệp Huyền hỏi: “Ngươi thấy không thể sao?”
Tam cô nương khẽ bảo: “Diệp công tử, ngươi là một kì tài, trong thời đại này hiếm ai có thể bì được với ngươi. Thế nhưng ngươi có biết mình phải đối mặt với ai không? Nàng ta không phải người cùng một thời đại với ngươi! Nàng ta tu luyện trước ngươi không biết bao nhiêu vạn năm! Ngươi muốn chiến với nàng ta, có biết khó đến thế nào không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thì cũng không thể đợi chết mà?”
Tam cô nương gật đầu: “Đúng vậy.”
Nói đoạn, nàng lại thở dài: “Thôi vậy, chuyện giữa các ngươi không đến lượt ta quan tâm. Ngươi đến luyện tập với ta, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”
Diệp Huyền chắp tay: “Đa tạ!”
Tam cô nương nhìn hắn: “Ngươi ra tay với ta đi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tam cô nương, ta sẽ dốc toàn lực!”
Tam cô nương mỉm cười: “Tới đi! Yên tâm, ta sẽ không khinh địch đâu.”
Diệp Huyền gật đầu, ngay sau đó hắn đột nhiên xuất kiếm.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Đường kiếm này nhanh vô cùng, tuy nhiên nó vẫn bị hai ngón tay chặn lại!
Tam cô nương kẹp lấy kiếm của Diệp Huyền, nàng mỉm cười: “Cảnh giới kiếm đạo của ngươi đột phá rồi đấy!”
Diệp Huyền gật đầu: “Nhưng hình như vậy chưa được!”
Tam cô nương lắc đầu: “Không!”
Nói đoạn, nàng buông hai ngón tay ra. Trên hai ngón tay nàng là vết máu!
Tam cô nương nhìn Diệp Huyền: “Nếu như là trước đây thì kiếm của ngươi chẳng uy hiếp được đến ta! Thế nhưng hiện giờ kiếm của ngươi có thể khiến ta bị thương! Phải biết rằng, ta có Đạo Thể Thần cảnh đấy! Nếu như là người khác thì kiếm của ngươi đủ để chém chết đối phương.”
Diệp Huyền ngạc nhiên, suýt chút nữa thì hắn quên mất tam cô nương này có Đạo Thể Thần cảnh!
Hắn cũng có Đạo Thể nên hắn biết Đạo Thể đáng sợ như thế nào!
Tam cô nương đột nhiên nói: “Hiện giờ ngươi giống một kiếm tu hơn rồi đấy! Hiện giờ kiếm của ngươi không có ngoại lực nên càng thuần túy hơn, đây đúng là chuyện tốt.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Phải làm sao để kiếm của ta uy hiếp đến ngươi?”
Tam cô nương nhìn hắn: “Tốc độ ít nhất phải tăng lên năm lần, sức mạnh tăng lên mười lần. Kiếm của ngươi có thể chém chết ta thì không thể thiếu hai yếu tố trên! Có tốc độ nhanh mà không đủ sức mạnh thì Đạo Thể của ta vẫn có thể đỡ được kiếm của ngươi. Có sức mạnh nhưng không có tốc độ thì ta có thể trốn được kiếm của ngươi, hoặc là ra tay trước ngươi để chiếm ưu thế.”
Diệp Huyền khẽ nói: “Ta hiểu rồi!”
Tam cô nương nói: “Hiện giờ ngươi có thể dùng ngoại lực của ngươi để hỗ trợ cho kiếm kĩ của ngươi.”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không cần!”
Nói đoạn, hắn bỗng nhiên bước lên phía trước một bước. Kiếm Vực của Diệp Huyền bao trùm lấy tam cô nương, ngay sau đó một đường kiếm quang lóe lên bên trong Kiếm Vực.
Tam cô nương bỗng đánh một quyền!