Chương 2710. Có lẽ sẽ giúp ngươi giải sầu
Chương 2710. Có lẽ sẽ giúp ngươi giải sầu
Thượng Thần đáp: “Nữ tử này muốn dắt mũi tộc ta, tộc ta sao có thể để nàng ta làm vậy? Nếu như nàng ta ức hiếp người ta quá đáng thì ngọc nát đá tan với nàng ta luôn. Tộc ta có thể tồn tại đến ngày hôm nay thì chứng tỏ chúng ta cũng không hề yếu. Hơn nữa thà chết vinh còn hơn sống nhục. Nếu không có cốt khí và tôn nghiêm thì sống còn nghĩa lí gì?”
Mộc Hi khẽ mỉm cười: “Ta hiểu rồi. Nếu nữ nhân đó bắt nạt tộc ta nữa thì chúng ta cứ đánh nàng ta, không đánh được cũng phải đánh.”
Thượng Thần nói: “Gọi càng nhiều tộc nhân về! Phải đối phó với tất cả rồi!”
Mộc Hi gật đầu: “Tuân mệnh!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Thánh Vực.
Bên trong ngôi nhà trúc, nữ tử thần bí đang đọc cuốn cổ tịch trong tay. Thỉnh thoảng nàng lại mỉm cười.
Lúc này, Thánh Chủ đột nhiên xuất hiện bên ngoài ngôi nhà trúc. Hắn ta cung kính hành lễ: “Chủ nhân, tam cô nương tới rồi!”
Nữ tử thần bí bỏ cuốn cổ tịch xuống, nàng mỉm cười: “Mời!”
Bên ngoài ngôi nhà trúc, tam cô nương xoay người rời đi. Không lâu sau, nàng bước vào căn nhà, liếc nhìn xung quanh, đoạn nói: “Đơn giản quá!”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Mời tam cô nương ngồi!”
Tam cô nương liếc nhìn vị trí đối diện nữ tử thần bí. Trên bàn còn có một ly trà.
Nàng mỉm cười: “Xem ra trước đó cô nương đã có khách!”
Nữ tử thần bí gật đầu: “Nàng ta vừa đi!”
Tam cô nương ngồi xuống phía đối diện nữ tử thần bí, nàng liếc nhìn cuốn cổ tịch của đối phương: “Đây là sách gì thế?”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Truyện cười!”
Tam cô nương chớp mắt: “Truyện cười?”
Nữ tử thần bí gật đầu: “Là một vài câu chuyện khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ ấy, có điều những câu chuyện như thế này có nhiều khuyết điểm. Ví dụ như văn phong bình thường, thiếu nội hàm, thường đào hố mà không lấp, tình tiết phức tạp, thậm chí còn trước sau không thống nhất…”
Tam cô nương hỏi: “Chỉ đơn giản là truyện cười?”
Nữ tử thần bí gật đầu: “Đúng vậy! Cười đến tận cùng luôn!”
Tam cô nương nhìn nàng: “Ngươi mà cũng đọc mấy thứ này!”
Nữ tử thần bí đặt cuốn cổ tịch xuống trước mặt và mỉm cười: “Ta cũng là người bình thường, mấy tác phẩm văn học quá nội hàm ta không đọc được. Hơn nữa cuộc sống nhiều áp lực, đọc truyện cười giải toả thì có gì không tốt!”
Tam cô nương mỉm cười: “Cuộc sống của ngươi nhiều áp lực?”
Nữ tử thần bí chớp mắt: “Kẻ địch của ta không phải mạnh bình thường thôi đâu, ví dụ như nữ tử váy trắng! Một kiếm của nàng ta là có thể giết ta, ngươi nói xem ta có áp lực không?”
Tam cô nương cạn lời.
Ngươi còn biết một kiếm của nàng có thể giết ngươi, thế mà ngươi vẫn nhắm vào ca ca của người ta!
Lúc này, nữ tử thần bí đưa cuốn cổ tịch cho tam cô nương: “Đọc không? Có lẽ sẽ giúp ngươi giải sầu đấy!”
Tam cô nương nhận lấy cuốn cổ tịch, nàng mở ra. Một lúc sau, nàng nhíu mày, đóng cuốn cổ tịch lại: “Trí thông minh của nhân vật phản diện trong này quá thấp!”
Nữ tử thần bí cười ha ha: “Xem ra cái này không thích hợp với ngươi rồi!”
Tam cô nương nghĩ một lát rồi tiếp tục mở ra đọc. Khoảng một khắc sau, nàng lại lắc đầu: “Đúng là khó hiểu!”
Nữ tử thần bí bật cười ha ha: “Thực ra ta đọc nhiều truyện cười lắm, hơn nữa mấy truyện cười này đều có cùng một kiểu tình tiết, ví dụ như thăng cấp đánh quái nhặt bảo bối, buổi đấu giá của Sơn Động học viện, làm nhiệm vụ xong là xuống bí cảnh, tiên cảnh thần cảnh luân phiên, thiên phú cực tốt, tu luyện một năm bằng mười năm, bên trong nhẫn có một lão đầu… Ha ha…”
Tam cô nương: “…”
Nữ tử thần bí bưng ly trà lên nhấp một ngụm, đoạn lại cười nói: “Được rồi! Chúng ta bàn chính sự đi! Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”
Tam cô nương gật đầu: “Ta muốn nói với ngươi rằng Diệp công tử đã tới Đạo Môn chúng ta!”
Nữ tử thần bí nói: “Chuyện ngươi và hắn luyện tập?”
Tam cô nương gật đầu: “Đúng vậy. Ngươi không tức giận chứ?”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Ngươi đã tới nói với ta rồi, ta không tức giận!”
Tam cô nương khẽ mỉm cười: “Đa tạ! Nói thật thì kẹt giữa hai người các ngươi cũng khó sống lắm. Có điều ta đã quyết định, Đạo Môn bế quan, không nhúng tay vào chuyện thế gian nữa!”
Nữ tử thần bí lắc đầu: “Không đến mức phải như vậy! Ta cũng không phải người tàn độc, sẽ không giết người vô tội. Ngươi muốn kết thiện duyên với hắn, ta hiểu mà.”
Tam cô nương nhìn nàng: “Ngươi không giống một người xấu! Nếu như ta đoán không nhầm thì ngươi nhắm vào Diệp Huyền, dù Diệp Huyền sống hay chết, ngươi nhất định sẽ chết, đúng không?”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Ngươi rất thông minh, giống hệt Niệm Niệm cô nương.”
Tam cô nương lắc đầu: “Khó mà hiểu được tại sao ngươi lại làm vậy!”
Nữ tử thần bí chỉ cười mà không nói chuyện.
Lúc này, Thánh Chủ lại xuất hiện bên ngoài căn nhà trúc: “Chủ nhân, Diệp Huyền đang ở Bắc Hoang, Bắc Hoang đang giúp đỡ hắn!”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Ta đã đánh giá thấp Bắc Hoang rồi! Không thể tiếp đãi ngươi nữa, ta phải tới Bắc Hoang một chuyến đây.”
Nói đoạn, nàng bèn đứng đậy rời đi.
Tam cô nương đột nhiên bảo: “Có lẽ Bắc Hoang cũng giống ta, chỉ muốn kết thiện duyên với hắn!”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Đánh cược không, ngươi nói xem xương của Bắc Hoang cứng đến mức nào?”
Tam cô nương trầm giọng nói: “Nếu bọn họ cứng đầu đến cùng thì sao?”
Nữ tử thần bí chớp mắt: “Ngươi tưởng mục đích của ta là lôi kéo Bắc hoang sao?”
Tam cô nương: “…”