Chương 2718. Ngươi cũng chơi lớn lắm
Chương 2718. Ngươi cũng chơi lớn lắm
Cách đằng xa, hai mắt Đế Nữ từ từ nhắm lại, nàng im lặng một lúc rồi đột nhiên giẫm lên một bước, đâm kích tới: “Chỉ Qua!”
Vừa dứt lời, đột nhiên không gian xung quanh nàng trở nên hư ảo dần, ngay sau đó, những cây mây kia bắt đầu từ từ rạn nứt, Thụ Vực của Thụ Vô Biên cũng tan biến từng chút một.
Thụ Vực này hoàn toàn không thể gánh chịu nổi sức mạnh của một kích đó!
Lúc này, Thụ Vô Biên chợt biến mất ngay tại chỗ, một đạo lục quang lóe vụt trong sân, xé rách tất cả.
Đế Nữ ở đằng xa hơi nhíu đôi mày liễu, nàng tung người nhảy lên, chém một đường xuống.
Ầm!
Một mảnh lục quang đột nhiên vỡ vụn, một bóng người lùi nhanh về sau, một lần này lùi tận mấy nghìn trượng!
Đó chính là Thụ Vô Biên!
Ở bên dưới, nữ tử thần bí mỉm cười: “Không hổ là Đế Nữ!”
Nói xong, nàng nhìn về phía Thụ Vô Biên: “Cứ kéo chân nàng ta là được!”
Thụ Vô Biên nhìn chằm chằm vào Đế Nữ ở đằng xa, vẻ mặt càng lúc càng vặn vẹo, hai tay nàng xòe ra: “Tới!”
Vừa dứt lời, thế giới bên dưới đột nhiên rung chuyển, sau khi nhận được lời triệu hồi của Thụ Vô Biên, vô số lá cây giống như thủy triều tập trung lại từ khắp các nơi trong thiên địa. Đống lá cây này đi qua nơi nào là không gian ở nơi đó nứt vỡ từng mảng, Đạo thành ở bên dưới lại càng bị nghiền nát thành mảnh vụn chỉ trong nháy mắt.
Cũng may mà người trong Đạo thành đã được Bạch Đế Tử sơ tán, bằng không, cũng không biết đã có bao nhiêu người bỏ mạng ở nơi này rồi.
Nhìn lá cây vô biên kia, đám người có mặt ở đó không khỏi dao động.
Trong tinh không, vẻ mặt của Đế Nữ vẫn bình tĩnh, nàng bước lên một bước, Phương Thiên Họa Kích trong tay quét ngang một đường trước mặt. Một chiêu này đã trực tiếp khiến không gian trước mắt nàng đổ vỡ, cùng với đó còn có cả vô số lá cây tan nát, nhưng đống lá đó như vô cùng vô tận, mặc cho nàng có chém thế nào thì chúng vẫn nhiều không đếm xuể.
Có điều, đống lá cây này cũng chẳng làm được gì Đế Nữ.
Trong trận giao chiến của hai nữ tử, Đế Nữ vẫn luôn chiếm thế thượng phong nhưng vẻ mặt nàng lại càng lúc càng nặng nề.
Vì không biết từ khi nào mà trong lòng bàn tay của nàng đã xuất hiện một vết máu, hơn nữa, vết máu này càng lúc càng sâu, càng lúc càng nhiều!
Ách nạn nhân quả quyến!
Cùng với sự xuất hiện của vết máu, nàng cảm giác được hình như có một thứ sức mạnh nào đó đang dần dần trói buộc nàng!
Nàng biết mình nhất định phải tốc chiến tốc thắng!
Thế nhưng, cho dù là nàng cũng không có cách nào chém chết Thụ Vô Biên này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn được.
Bên dưới, nữ tử thần bí thu hồi tầm mắt và quay sang nhìn Diệp Huyền, cười bảo: “Tốt nhất là bây giờ ngươi vào ngay đi, bằng không lát nữa sẽ có người phải chết đấy!”
Diệp Huyền nhìn về phía huyết môn đó, ngay khi huyết môn này xuất hiện là hắn đã cảm thấy hơi hoang mang rồi, không chỉ hoang mang mà còn có một loại cảm giác sợ hãi nữa, nỗi sợ này không có cách nào áp chế được.
Hắn chưa bao giờ từng có loại cảm giác này!
Hắn biết một khi bước chân vào cánh cửa này sẽ lành ít dữ nhiều.
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Ngươi không vào thì toàn bộ Ngũ Duy vũ trụ đều sẽ phải chết cùng ngươi! Vì ách nạn chi kiếp trong cánh cửa này đã sắp thành hình rồi, một khi nó thành hình thì vũ trụ này của các ngươi sẽ không gánh chịu nổi đâu!”
Diệp Huyền nhìn về phía nàng, tay phải của hắn siết chặt Vô Thượng Kiếm, hắn không muốn chấp nhận số phận như vậy.
Nữ tử thần bí cười bảo: “Ta biết ngươi vừa mới đột phá nhục thân, thực lực đã mạnh hơn trước đó gấp vài lần, hơn nữa còn có Mệnh Quyền, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết cho dù ngươi có thiêu đốt toàn bộ thọ nguyên thì Mệnh Quyền của ngươi cũng không thể uy hiếp được đến ta đâu!
Đừng nói là ngươi mà cho dù là lão tổ Đạo Môn có mặt ở đây thì Mệnh Quyền của hắn ta cũng chẳng làm được gì ta hết.
Nếu ngươi vào trong, ta sẽ mang cánh cửa này đi và không làm tổn hại Ngũ Duy vũ trụ. Còn nếu ngươi liều chết phản kháng, triệu hồi tín ngưỡng chi lực, vậy một khi ách nạn chi kiếp hình thành thì Ngũ Duy vũ trụ sẽ lập tức diệt vong ngay, khi ấy, cũng không phải chỉ có một mình ngươi chết đâu mà là tất cả mọi người!
Ách thể, ách thể, ai giúp ngươi thì kẻ đó vị ách nhân quấn thân, ngươi đã hiểu chưa?”
Hai mắt Diệp Huyền từ từ nhắm lại, hắn không muốn chấp nhận số phận như vậy nhưng hắn càng không muốn kéo theo tất cả những người bên cạnh mình cùng chết!
Ngay đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay hắn.
Diệp Huyền mở mắt ra và nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy là Niệm Niệm!
Niệm Niệm mỉm cười: “Vẫn chưa đến lúc tuyệt vọng nhất đâu!”
Diệp Huyền sững sờ, sau đó hỏi: “Niệm tỷ?”
Niệm Niệm cười đáp: “Đúng rồi.”
Diệp Huyền cười hỏi: “Khôi phục ký ức từ bao giờ vậy?”
Niệm Niệm liếm kẹo hồ lô: “Cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng vì một vài nguyên nhân mà ta chỉ có thể phong ấn ký ức của mình!”
Diệp Huyền hỏi: “Ách nạn chi nhân?”
Niệm Niệm gật đầu: “Chính nó.”
Nói xong, nàng nhìn về phía nữ tử thần bí đằng xa: “Ngươi chơi cũng lớn lắm! Thậm chí còn gọi cả thứ đó tới đây!”
Nữ tử thần bí nhìn Niệm Niệm, cười đáp: “Niệm Niệm cô nương, cuối cùng ngươi vẫn chọn ra tay à!”
Mộ Niệm Niệm cười ha ha: “Ta vốn cũng không muốn ra tay đâu, nhưng cũng không thể nhìn thấy ngươi ép hắn vào chỗ chết như thế được chứ!”
Nói õng, nàng cất kẹo hồ lô trong tay đi sau đó cười bảo: “Chắc là ngươi đã chuẩn bị chu toàn rồi đấy nhỉ? Nói đi, đối thủ của ta là ngươi hay là một người khác đây?”
Nữ tử thần bí cười đáp: “Người khác không phải đối thủ của ngươi!”
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Nói như vậy là chúng ta chơi với nhau hả? Nói thật, ta cũng muốn đánh với ngươi lắm vì dù sao ngươi cũng có danh hiệu là vô địch dưới tam kiếm cơ mà, thú thật, trong lòng ta thấy không phục cho lắm!”