Chương 2723. Không cảm nhận được nữa
Chương 2723. Không cảm nhận được nữa
Mà ngay khi hai nữ tử lại gần Ách Nạn Chi Môn thì Ách Nạn Chi Môn đó đột nhiên biến mất, ngay sau đó, nó trực tiếp hóa thành một quầng sáng màu đỏ như máu và biến mất ở nơi cuối chân trời!
Con ngươi của bạch bào nữ tử chợt co rút lại, nàng túm mạnh một cái: “Về đây!”
Vừa dứt lời, một cự thủ che trời đột nhiên xuyên thủng tinh không và xuất hiện ở tít tận cùng tinh không đó, thế nhưng, cự thủ này vừa mới xuất hiện đã trực tiếp bị một đạo huyết quang đánh nát!
Mà Ách Nạn Chi Môn đã hoàn toàn biến mất!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của bạch bào nữ tử lập tức trắng bệch như tờ giấy!
Mộ Niệm Niệm cũng tái nhợt mặt!
Lúc này, bất chợt có hai nữ tử đi tới từ đằng xa!
Một nữ tử trong đó chính là An Lan Tú, bây giờ, An Lan Tú bước đi chậm chạp như một kẻ mất hồn!
Mà bên cạnh nàng còn có một nữ tử khác, nữ tử này mặc một bộ váy trắng, mặt che khăn sa.
Nữ tử thần bí liếc mắt nhìn nữ tử che mặt vừa mới xuất hiện kia, cười nói: “Đinh cô nương! Ngươi tới muộn rồi! Diệp Huyền chắc chắn phải chết, Thiên Mệnh nhất định cũng sẽ không chọn sống một mình đâu! Bọn chúng đều sẽ chết! Cả nhà chúng sẽ chết cùng nhau!”
Nói xong, nàng hít một hơi thật sâu, trông có vẻ mãn nguyện vô cùng.
Đinh cô nương nhìn nữ tử thần bí: “Tất cả những việc mà ngươi làm đều là để báo thù cho con trai ngươi!”
Nữ tử thần bí cười đáp: “Lẽ nào ta không nên báo thù sao?”
Đinh cô nương nhìn chằm chằm vào nàng: “Hắn chính là con trai ngươi!”
Nữ tử thần bí hơi sững sờ, sau đó bật cười to: “Đinh cô nương, câu nói đùa này của ngươi không vui đâu!”
Đinh cô nương cứ nhìn nàng như vậy: “Ngươi đã từng thấy ta nói đùa bao giờ chưa?”
Nữ tử thần bí nhìn chằm chằm vào đối phương: “Năm ấy, khi con trai của ta và hắn cùng chào đời thì ách nạn chi nhân giáng xuống, sau đó vị tỷ tỷ thân yêu đó của ta đã nhân lúc ta hôn mê mà dùng con trai của ta để làm vật dẫn cho ách thể, sau đó con trai ta không thể chịu được ách nạn chi nhân mà thần hồn câu diệt, mà con trai của nàng ta thì lại được Thiên Mạch tới kịp che chở…”
Đinh cô nương lên tiếng: “Người mà Thiên Mệnh bảo vệ chính là con trai ngươi! Có biết tại sao ngươi có thể làm trò hề được lâu như vậy không? Bởi vì Thiên Mệnh đang nể mặt con trai ngươi đấy!
Bằng không, ngươi thật sự cho rằng mình có thể tính kế được nàng ta sao? Lúc nàng ta đang chơi mưu kế thì chúng ta vẫn còn đang nghịch bùn kia kìa! Nàng ta chỉ nể mặt ngươi là mẹ ruột của hắn nên mới không chém chết ngươi! Đã hiểu chưa hả?”
Nữ tử thần bí như bị sét đánh trúng, nàng ta lùi lại mấy trượng và nhìn chằm chằm vào Đinh cô nương, cả người run lẩy bẩy: “Không… không thể nào… không… a… không thể nào…”
“Không thể nào?”
Đinh cô nương nhìn nữ tử thần bí với vẻ mặt bình tĩnh: “Ngươi thấy ta lừa ngươi thì có nghĩa lý gì?”
Nữ tử thần bí nhìn Đinh cô nương, vẻ mặt nàng dữ tợn vô cùng, hai mắt đỏ ngầu: “Nếu như hắn là con trai ta thật thì tại sao ngươi không nói từ sớm đi? Tại sao hả?”
Đinh cô nương nhìn nàng: “Ngươi cho ta cơ hội để nói sao?”
Hình như nữ tử thần bí nhớ đến điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Đinh cô nương nói: “Khi ách nạn chi kiếp kéo đấy, Thiên Mệnh đã ngăn chặn nó. Để bảo vệ hắn, ta và tỷ tỷ ngươi không thể không đưa hắn đi tìm phụ thân của hắn. Thế nhưng ta không ngờ là Thiên Mệnh không nói cho ngươi chân tướng.”
Nói đoạn, nàng lại lắc đầu: “Có điều đây cũng là chuyện thường. Khi ấy ai nàng ta cũng ngứa mắt, sao nàng ta có thể nói với ngươi những điều này được chứ?”
Nữ tử thần bí chầm chậm nhắm hai mắt lại. Cả người nàng đang run rẩy: “Ta từng hỏi nàng ta, nàng ta nói con trai ta có chết hay không thì liên quan gì đến nàng ta?”
Đinh cô nương lắc đầu than thở. Ngày xưa Thiên Mệnh mà giải thích thì đâu đến nỗi rách việc như thế này.
Thực ra hiện giờ tính tình của Thiên Mệnh đã tốt hơn ngày xưa không biết bao nhiêu lần rồi!
Trước kia Thiên Mệnh nhìn ai cũng như nhìn người chết vậy.
Giải thích?
Nàng không đâm ngươi một nhát đã là tốt lắm rồi!
Lại còn muốn nàng giải thích cho ngươi nữa?
Đúng là nghĩ nhiều quá rồi!
Trong mắt nữ nhân này, trừ ca ca của nàng ra thì không còn ai khác nữa.
Hiện giờ do Diệp Huyền nên tính tình của Thiên Mệnh đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất thì nàng đã giống một người bình thường hơn.
Đinh cô nương thu hồi tâm tư rồi nhìn nữ tử thần bí: “Ta đã từng đi tìm ngươi nhưng không tìm thấy! Ta không ngờ ngươi vẫn luôn trốn trong bóng tối và âm thầm trả thù, hơn nữa còn khiến chuyện này rắc rối lớn như vậy!”
Nữ tử thần bí đột nhiên run rẩy nói: “Nếu Thiên Mệnh đã biết ta đang báo thù Diệp… hắn… thì tại sao nàng ta không ngăn cản ta? Tại sao chứ? Không… không đúng, nàng ta muốn lợi dụng ta để dụ ách nạn chi nhân ra!”
Đinh cô nương gật đầu: “Ách nạn chi nhân vẫn luôn ẩn mình khiến nàng ta không thể hạ thủ được! Thế nhưng do ngươi mà ách nạn chi nhân bắt đầu hiện thân, đây chính là điều mà nàng ta mong muốn! Thế nhưng chắc chắn nàng ta không thể ngờ rằng ách nạn chi nhân sẽ dùng đến cả Ách Nạn Chi Môn chỉ để giết hắn. Chuyện này đã vượt ngoài phạm vi năng lực của mấy người chúng ta!”
Lúc này, bạch bào nữ tử ở phía xa xa cầm kiếm chỉ vào nữ tử thần bí: “Ách Nạn Chi Môn đang ở chỗ nào?”
Nữ tử thần bí nhìn về phía tinh không xa xôi, hồi lâu sau trong mắt nàng thoáng hiện vẻ hoang mang: “Ta không cảm nhận được nữa!”
Bạch bào nữ tử lộ vẻ mặt hung dữ: “Ta giết ngươi!”
Dứt lời, nàng định ra tay, song lại bị Đinh cô nương ngăn lại!