Chương 2725. Lại xông lên
Chương 2725. Lại xông lên
Diệp Huyền chớp mắt: “Sao ngươi vào đây được vậy?”
Tiểu tháp nhảy đến trước mặt hắn: “Ta cũng chẳng muốn vào đâu nhé! Ta bị nó hút vào á!”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp đột nhiên bảo: “Tiểu chủ, giờ chúng ta phải làm gì?”
Diệp Huyền nhìn về phía chân trời, những đường huyết sắc lôi điện kia càng lúc càng hung hăng hơn, uy lực của chúng cũng càng lúc càng lớn.
Với thực lực hiện giờ của mình thì đừng nói là nhiều huyết sắc lôi điện như thế, đến cả một đường huyết sắc lôi điện thôi hắn cũng không chống lại được nữa là.
Lúc này, tiểu tháp nói: “Tiểu chủ, ta thấy chúng ta phải nghĩ cách chuồn khỏi đây thôi!”
Diệp Huyền nhìn tiểu tháp: “Ngươi có liên lạc được với chủ nhân của ngươi không?”
Tiểu tháp lắc đầu: “Không liên lạc được, nơi này đã ngăn chặn mọi thứ. Hơn nữa chủ nhân cách nơi này vô cùng xa, đừng nói là trong này, dù ở bên ngoài thì cũng không thể liên lạc được với hắn ta!”
Không thể liên lạc được với thanh sam nam tử!
Diệp Huyền khẽ nói: “Xem ra, chỉ có thể dựa vào chúng ta thôi!”
Tiểu tháp thấy hơi hưng phấn: “Tiểu chủ có cách gì không?”
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh. Quanh đây chẳng trông thấy gì cả, có thể chắc chắn rằng bọn họ đang ở một thế giới lạ.
Hình như Diệp Huyền nhớ đến điều gì đó mà bỗng nhíu mày. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, tại sao những đường huyết sắc thần lôi kia lại không ra tay với hắn?
Điều này bất thường quá!
Đúng lúc ấy, tầng mây trên đỉnh đầu hắn bỗng biến thành một lốc xoáy đen ngòm kì dị. Cùng với sự hình thành của lốc xoáy kia, những đường huyết sắc thần lôi trên bầu trời cũng xúm lại quanh cái lốc xoáy ấy.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền không khỏi nhíu mày chặt hơn. Hắn chẳng hiểu gì: “Đang định làm gì thế không biết?”
Tiểu tháp nói: “Tiểu chủ, ta thấy hình như nó sắp sửa ra đại chiêu đấy!”
Dứt lời, trong lốc xoáy kia bỗng có một lôi trụ cực lớn tuôn ra. Lôi trụ này cao cả ngàn trượng, rộng đến vài trăm trượng. Cùng với sự xuất hiện của lôi trụ, một luồng uy lực cực lớn lập tức cuộn trào trên nền trời. Cả đất trời như biến dạng.
Trông thấy cảnh tượng ấy, tiểu tháp thấy hơi hưng phấn: “Tiểu chủ nhìn kìa, ta đoán không nhầm thì nó thực sự chuẩn bị ra đại chiêu đó!”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Ngươi đoán chuẩn thật đấy!”
Nói đoạn, hắn bèn tóm lấy tiểu tháp, sau đó hóa thành một đường kiếm quang và biến mất.
Khoảnh khắc Diệp Huyền biến mất, huyết sắc lôi trụ trên đỉnh đầu hắn đột nhiên vụt qua không gian. Khi nó xuất hiện trở lại thì đã cách đỉnh đầu hắn khoảng ngàn dặm. Cùng lúc đó, một luồng uy lực cực lớn phong ấn xung quanh hắn.
Thấy vậy, Diệp Huyền bèn dừng lại. Hắn biết mình không trốn được!
Chỉ có thể đối đầu thôi!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn huyết sắc lôi trụ kia, biết đừng nói với thực lực hiện giờ của hắn, mà kể cả khi thực lực của hắn có tăng lên gấp chục lần thì cũng không thể đối chọi với đường thần lôi này!
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu rồi quay đầu nhìn tiểu tháp, mỉm cười nói: “Ngươi cách xa ta ra một chút đi, cái thứ này nhắm vào ta đấy, hiểu không?”
Nói đoạn, hắn bèn siết chặt tay. Chỉ trong chớp mắt, một ngọn lửa xuất hiện quanh người Diệp Huyền!
Đốt cháy thọ nguyên!
Nếu đã không còn đường nào có thể đi thì đành liều chết một trận vậy!
Diệp Huyền cầm kiếm nhìn lôi trụ cực lớn kia, hắn nhếch miệng cười: “Chết thôi mà? Đến đi!”
Dứt lời, hắn bỗng xông lên. Khi Diệp Huyền lại gần lôi trụ, nhục thân của hắn dần tan vỡ. Mặc dù có Bất Tử Huyết Mạch nhưng tốc độ phục hồi của Bất Tử Huyết Mạch không thể so được với tộc độ nhục thân của hắn bị tàn phá!
Khi Diệp Huyền tới chỗ cách lôi trụ tầm mười trượng, hai tay hắn cầm kiếm và chém một đường thật mạnh về phía trước.
Một đường kiếm quang xé gió bay đi!
Lúc vung kiếm, Diệp Huyền cảm giác như sức lực cả người mình đã bị rút hết sạch. Hắn rơi xuống từ bầu trời. Khoảnh khắc ấy, thọ mệnh của hắn chỉ còn lại chưa đến nửa năm, hắn đã dồn hết tất cả vào đường kiếm kia!
Đây là đường kiếm mạnh nhất của hắn!
Trên không trung, Diệp Huyền chầm chậm rơi xuống. Hắn nhìn bầu trời, đường kiếm quang kia của hắn đã chém lên huyết sắc lôi trụ.
Uỳnh!
Huyết sắc lôi trụ rung lên, còn kiếm quang của Diệp Huyền thì bị lôi quang nhấn chìm!
Huyết sắc lôi trụ vẫn sừng sững ở đó!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền bèn nhắm hai mắt lại.
Hắn đã cố hết sức rồi!
Thực sự đã cố hết sức!
Cái thứ này đừng nói hắn, đến cả Niệm Niệm e là cũng không đánh nổi!
Đúng lúc ấy, tiểu tháp bên cạnh Diệp Huyền bỗng hóa thành một đường kim quang và xông lên trời, đụng thẳng vào huyết sắc lôi trụ kia.
Rầm!
Một mảng lôi quang và huyết mang bùng nổ giữa đất trời!
Lôi trụ kia đã bị ép dừng lại!
Thế nhưng rất nhanh sau đó, lôi trụ lại tản ra lôi quang, tiểu tháp cũng bị đánh cho rơi xuống.
Lúc này, giọng nói của tiểu tháp vang lên: “Tiểu chủ, mau chạy đi! Ta không chịu được lâu đâu!”
Chạy?
Ánh mắt Diệp Huyền lộ vẻ hoang mang.
Chạy kiểu gì chứ?
Giờ bọn họ đang ở trong thế giới này thì có chạy đến đâu cũng vô dụng thôi!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bèn nhếch miệng cười gằn. Tay phải hắn chống lên mặt đất, cả người xông lên trời và chém tiếp một đường kiếm về phía huyết sắc lôi trụ. Thế nhưng ngay sau đó, hắn lại rơi xuống từ không trung, cuối cùng ngã trên mặt đất.
Kim quang xung quanh tiểu tháp cũng dần bị cắn nuốt!
Tiểu tháp kêu gào: “Chủ nhân! Cứu mạng với! Ta không chịu được nữa rồi!”
Ở phía dưới, Diệp Huyền lau máu tươi bên khóe miệng, hắn lại xông lên…