Chương 2726. Đúng là xui xẻo
Chương 2726. Đúng là xui xẻo
Ở thế giới bên ngoài, Ách Nạn Chi Môn mang theo một đạo lôi quang không ngừng xuyên qua tinh không. Tốc độ của nó rất nhanh, chớp mắt đã xuyên qua vô số tinh hà, không một ai biết mục đích của nó!
Đúng lúc ấy, Ách Nạn Chi Môn bỗng nhiên xuất hiện trong một tinh không. Nó vừa mới xuất hiện thì một vầng huyết sắc lôi quang đã cuộn trào lên. Huyết sắc lôi quang đi qua nơi nào là nơi ấy bị phá hủy. Ngay sau đó, nó bèn biến mất giữa tinh không.
Trong một tinh vực nào đó, một vị kiếm tu mặc trường bào màu trắng chầm chậm bước đi giữa tinh không.
Kiếm tu nhìn về phía tinh không xa xôi, đoạn lắc đầu: “Vũ trụ bao la rộng lớn mà đến một cường giả cũng không có, vô vị quá đi mất!”
Đúng lúc ấy, không gian phía sau hắn ta bỗng nứt ra, một huyết môn bay đến.
Ách Nạn Chi Môn!
Sau khi Ách Nạn Chi Môn xuất hiện, một mảng huyết sắc lôi quang lập tức kéo đến trong tinh vực. Tốc độ của nó nhanh vô cùng, nó cứ bay thẳng đến chỗ kiếm tu.
Nó không phải tới để tìm kiếm tu mà chỉ là đi ngang qua mà thôi. Đôi mắt kiếm tu lóe lên vẻ khó hiểu: “Cái thứ gì thế này?”
Tốc độ của Ách Nạn Chi Môn không những không giảm đi mà còn nhanh hơn!
Phía sau nó, tinh không đã bị hủy diệt!
Huyết sắc thần lôi đi qua nơi nào là nơi đó gặp tai ương!
Nhìn cái huyết môn chẳng hề thân thiện kia, kiếm tu không khỏi nhíu mày. Hắn ta bỗng búng tay trái, thanh kiếm trên tay bèn rung chuyển, một đường kiếm quang bay đi. Đường kiếm quang này chém thẳng về phía huyết môn.
Uỳnh!
Huyết sắc thần lôi xung quanh huyết môn kia lập tức trở nên hư ảo. Mà huyết môn bị chém nên cũng phải lùi về phía sau trăm vạn. Khi nó vừa mới dừng lại thì toàn thân đầy vết nứt, song lại không vỡ!
Ách Nạn Chi Môn run như cầy sấy, nó thấy hơi hoang mang.
Nó gặp phải ai thế này?
Ách Nạn Chi Môn chẳng hề do dự mà lập tức quay người chạy đi. Nhưng lúc này, vị kiếm tu kia đã xuất hiện trước mặt nó. Kiếm tu nhìn Ách Nạn Chi Môn, trong mắt hắn ta là vẻ ngạc nhiên: “Có khí tức quen quen!”
Nói đoạn, hắn ta bèn hóa thành một đường kiếm quang và xông về phía Ách Nạn Chi Môn!
Ách Nạn Chi Môn run rẩy, một vầng lôi quang xuất hiện, thế nhưng lôi quang còn chưa kịp tiếp xúc với kiếm quang thì đã hóa thành hư vô!
Ách Nạn Chi Môn: “…”
Bên trong Ách Nạn Chi Môn, Diệp Huyền lại ngã xuống mặt đất. Không chỉ hắn mà tiểu tháp cũng vậy.
Một người một tháp đều đã cố gắng hết sức rồi!
Mặc dù tiểu tháp rất kiên cường, song nó không dung hợp với Diệp Huyền nên Diệp Huyền cũng không thể phát huy hết uy lực thật sự của nó. Mà lúc này dung hợp thì cũng chẳng còn kịp nữa!
Tiểu tháp nằm bên cạnh Diệp Huyền, nó run rẩy nói: “Tiểu chủ, ta không muốn chết đâu! Hay là chúng ta đầu hàng đi?”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, đầu hàng ư?
Đây là chuyện mà đầu hàng có thể giải quyết hay sao?
Đúng lúc lôi trụ chuẩn bị đáp xuống thì không gian phía xa xa bỗng vỡ tan. Ngay sau đó, một vị kiếm tu mặc trường bào màu trắng bước vào.
Kiếm tu xuất hiện, huyết sắc lôi trụ bèn dừng lại, nó bắn lôi điện về phía vị kiếm tu kia. Cùng lúc đó, giữa đất trời cũng có vô số huyết sắc lôi điện xuất hiện. Những đường lôi điện này cuộn trào về phía kiếm tu như những con rắn đỏ ngầu…
Lúc này, Diệp Huyền cũng nhận ra có điều gì đó sai sai, hắn mở to mắt, quay đầu nhìn.
Ở phía không xa, một vị kiếm tu chầm chậm bước đến. Hắn ta mặc trường bào màu trắng, trong tay nắm một thanh kiếm kèm vỏ.
Lúc trông thấy kiếm tu, Diệp Huyền bèn sững sờ.
Một trong những chủ nhân thanh kiếm trên đỉnh tháp!
Sao hắn ta lại xuất hiện ở đây?
Ở phía xa xa, kiếm tu nhìn lôi trụ và lắc đầu: “Quá yếu!”
Dứt lời, hắn ta bèn búng tay phải.
Uỳnh!
Bên trong vỏ kiếm, một thanh kiếm bay đi. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Huyền, lôi trụ lập tức bị chém thành hai mảnh. Ngay sau đó, lôi trụ cực lớn kia đã bị hủy diệt. Cùng hủy diệt với nó còn có tất cả huyết sắc lôi điện trong không gian!
Dưới một đường kiếm ấy chẳng thứ gì có thể tồn tại!
Không chỉ có vậy, cả thế giới này đều bắt đầu trở nên hư ảo!
Diệp Huyền cũng hoang mang.
Cái tên này mạnh vậy sao?
Ở phía xa xa, kiếm tu lại lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ thất vọng: “Đây chính là Ách Nạn Chi Kiếp sao? Gì mà yếu quá vậy, đúng là vô vị!”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, bên cạnh kiếm tu bỗng xuất hiện vô số những sợi tơ màu máu đỏ.
Thế nhưng những sợi tơ màu máu đỏ này không thể lại gần hắn ta!
Ánh mắt kiếm tu lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Ách nạn nhân quả tuyến!”
Lúc này, Diệp Huyền ở bên cạnh bỗng nhiên nói: “Tiền bối?”
Kiếm tu bèn nhìn về phía hắn rồi mỉm cười: “Còn ổn chứ?”
Diệp Huyền gật đầu: “Sao tiền bối lại xuất hiện ở đây?”
Kiếm tu mỉm cười: “Tình cờ thôi!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Tình cờ?”
Kiếm tu gật đầu: “Lúc cánh cửa này băng qua không gian suýt chút nữa đã đụng phải ta! Thế là ta bèn vào xem sao. Không ngờ lại gặp được ngươi! Xem ra đúng là ý trời rồi!”
Diệp Huyền hóa đá tại chỗ!
Nếu như kiếm tu này không nói dối thì Ách Nạn Chi Môn đúng là xui xẻo!