Chương 2755. Không biết
Chương 2755. Không biết
Chương 2755: Không biết
Uỳnh uỳnh!
Trên hai tay Mang Sơn yêu vương là một luồng sức mạnh to lớn như một ngọn núi lửa âm ỉ vài vạn năm cuối cùng cũng bộc phát. Không gian trước mặt hắn ta lập tức bị huỷ diệt. Sức mạnh to lớn ấy cũng khiến Diệp Huyền bị bay đi cả vạn trượng. Có điều, trong lúc hắn bay ngược về phía sau thì trước mặt Mang Sơn yêu vương bỗng xuất hiện vô số kiếm khí ám năng lượng!
Tổng cộng có đến mấy chục vạn đường kiếm khí!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền gào lên: “Nổ!”
Rầm!
Nơi mà Mang Sơn yêu vương đứng lập tức bị kiếm quang nhấn chìm.
Rầm rầm rầm rầm!
Chỉ trong chốc lát, không gian không ngừng sụp đổ, đồng thời lan rộng ra khắp bốn phía. Cứ thế, khoảng một khắc sau đất trời mới trở lại bình thường. Mà lúc này, Diệp Huyền và Mang Sơn yêu vương đã cách nhau cả vạn trượng!
Diệp Huyền cầm kiếm đứng thẳng tắp. Bên khoé miệng hắn không ngừng có máu tươi trào ra, sắc mặt cũng trắng bệch.
Ban nãy lúc nổ kiếm, Diệp Huyền đã tốn quá nhiều sức.
Mà ở phía xa xa, tình hình của Mang Sơn yêu vương cũng chẳng khá hơn hắn là bao. Khắp người hắn ta toàn là vết kiếm chém, có vài nơi huyết nhục mơ hồ, thậm chí còn thấy cả xương trắng.
Nhục thân của hắn ta rất mạnh, nhưng cũng không chịu được vụ nổ như vậy!
Có điều cũng may, mặc dù hắn ta bị thương nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng!
Mang Sơn yêu vương ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền phía không xa. Tay phải hắn ta bỗng nhiên duỗi ra, sau đó lại nắm chặt lại: “Ngưng Sơn Ấn!”
Uỳnh!
Cách đó hàng vạn trượng, một ngọn núi lớn bỗng nhiên sụp đổ. Ngay sau đó, ngọn núi ngưng tụ thành một thủ ấn cực lớn, dài cả ngàn trượng. Đúng lúc ấy, Diệp Huyền ở phía xa xa cũng biến mất.
Đương nhiên là hắn sẽ không đợi Mang Sơn yêu vương tung đại chiêu!
Ưu thế của hắn chính là tốc độ nên bắt buộc phải tận dụng cái ưu thế này!
Thấy Diệp Huyền bỗng nhiên ra tay, sắc mặt Mang Sơn yêu vương lập tức thay đổi. Hắn ta không thể không bỏ chiêu Ngưng Sơn Ấn, bởi vì không đủ thời gian!
Trong lúc suy nghĩ, kiếm quang của Diệp Huyền đã tới!
Mang Sơn yêu vương thu tay lại, sau đó đánh một quyền. Một quyền của hắn ta khiến không gian trước mặt trở nên lồi lõm.
Uỳnh!
Diệp Huyền bị sức mạnh lớn mạnh kia chặn lại. Cùng lúc đó, Mang Sơn yêu vương bỗng đánh một quyền nữa. Một quyền này rơi thẳng về phía Diệp Huyền.
Trông thấy cảnh tượng ấy, đôi đồng tử của Diệp Huyền co lại. Hắn không dám đối đầu trực diện với quyền này nên lập tức dùng kiếm chặn lại.
Ầm ầm!
Dưới một quyền ấy, Diệp Huyền lập tức bay về phía sau cả ngàn trượng. Mang Sơn yêu vương đang định thừa thắng xông lên thì bỗng nhiên, đôi đồng tử của hắn ta co lại, sau đó nhắm chặt hai mắt.
Ầm!
Một đường kiếm quang đã đâm vào mắt phải của hắn ta. Mang Sơn yêu vương lùi về phía sau mười mấy trượng. Khi hắn ta mở mắt ra thì thanh kiếm kia đã trở lại trên tay Diệp Huyền!
Mang Sơn yêu vương cũng không dám lơ là trước khoái kiếm của Diệp Huyền. Phải nói là hắn ta hơi kiêng dè khoái kiếm của Diệp Huyền!
Nếu như sức mạnh kiếm của Diệp Huyền mà cao hơn một chút nữa, cao đến mức có thể phá vỡ phòng ngự của hắn ta thì hắn ta cũng chẳng dám đấu với Diệp Huyền. Thế nhưng hắn ta phát hiện, sức mạnh trong kiếm của Diệp Huyền càng lúc càng mạnh thêm.
Nhân loại trước mắt này đang không ngừng trở nên mạnh hơn!
Nghĩ đến đây, Mang Sơn yêu vương đột nhiên quay đầu: “Nhìn đủ chưa?”
Hắn ta vừa dứt lời thì một tiếng cười vang lên: “Mang Sơn yêu vương, xem ra ngươi không hạ được hắn rồi!”
Dứt lời, phía sau Mang Sơn yêu vương bỗng có một nam tử xuất hiện. Nam tử này mặc hắc bào rộng rãi, hai tay cũng giấu trong ống tay áo.
Cổ Nguyệt yêu vương!
Hắn ta cũng là một trong mười yêu vương, xếp thứ tư, vừa hay xếp trước Mang Sơn yêu vương!
Mang Sơn yêu vương liếc nhìn Cổ Nguyệt yêu vương: “Liên thủ!”
Cổ Nguyệt yêu vương mỉm cười: “Mang Sơn yêu vương, nhân loại này không đơn giản đâu!”
Mang Sơn yêu vương nhìn Diệp Huyền ở phía xa xa và mỉm cười: “Kiếm tu trẻ tuổi thế này mà có sức chiến đấu mạnh đến vậy, ngươi nói xem hắn có còn là người bình thường không?”
Mang Sơn yêu vương đang định nói gì đó thì lúc này, Diệp Huyền ở phía xa xa bỗng bảo: “Các ngươi không biết ta hả?”
Cổ Nguyệt yêu vương liếc nhìn hắn: “Đương nhiên là biết chứ, ngươi tên Diệp Huyền, đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta có hơi tò mò, sao các ngươi biết được ta hay vậy?”
Cổ Nguyệt yêu vương khẽ mỉm cười: “Có một người thần bí đã nói cho chúng ta biết rằng trên người ngươi có một món bảo vật, đó chính là tử khí thần bí. Tử khí này có thể thay đổi huyết mạch yêu thú, giúp yêu thú đột phá gông cùm huyết mạch của mình. Người thần bí đó không có nói sai chứ?”
Diệp Huyền lau máu bên khoé môi, hỏi: “Người thần bí đó là ai?”
Cổ Nguyệt yêu vương lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Không biết?”
Cổ Nguyệt yêu vương mỉm cười: “Sao nào, ngươi cũng không biết sao?”
Diệp Huyền nghi hoặc, người thần bí?
Là Ách Nạn Chi Môn sao?
Cổ Nguyệt yêu vương đột nhiên nói: “Nhân loại, ngươi đưa tử khí cho chúng ta rồi chúng ta thả ngươi đi, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Ta chẳng thấy thế nào cả!”
Nói đoạn, hắn bèn cầm kiếm chỉ thẳng vào Cổ Nguyệt yêu vương: “Hai người các ngươi cùng lên đi!”
Hắn biết, hiện giờ chắc chắn không thể chạy được rồi!
Nếu đã không chạy được thì chiến thôi!
Còn về việc có đánh lại được hay không không quan trọng, quan trọng là không thể thua về mặt khí thế được!
Thực ra trong lòng Diệp Huyền cũng hoang mang lắm!
Cổ Nguyệt yêu vương nhìn chằm chằm vào hắn. Một lát sau, hắn ta bỗng bật cười: “Ngươi cậy thế kiếm tu đi cùng với ngươi đến đây đó ư? Ta có thể nói với ngươi là hắn ta cũng không cứu được ngươi đâu. Bởi lẽ hiện giờ hắn ta còn khó có thể bảo vệ mình kìa!”
Diệp Huyền chớp mắt, chỉ trong chốc lát hắn không còn cảm thấy hoang mang nữa.