Chương 2754. Trầm Chu Phá Thiên
Chương 2754. Trầm Chu Phá Thiên
Chương 2754: Trầm Chu Phá Thiên
Cầu tử!
Cầu tử là một loại tâm cảnh, là một hình thức phản kháng, và cũng là một dạng khí thế!
Vừa mới bước vào Đại Hoang, chưa bao giờ Diệp Huyền đuổi cùng giết tận đối với mấy con yêu thú, về cơ bản hắn đều hạ thủ lưu tình.
Diệp Huyền hắn không bắt nạt kẻ khác và cũng không bắt nạt yêu, song có người muốn bắt nạt hắn!
Không được!
Trong cơ thể hắn, kiếm ý không ngừng trỗi dậy. Cuối cùng kiếm ý tạo thành một dòng thác, luồng uy áp trên trời kia đã bị kiếm ý chặn lại!
Thực ra đây không còn là kiếm ý nữa mà chính là kiếm thế!
Nhất niệm cầu tử, từ ý thành thế!
Diệp Huyền không nghĩ ngợi gì nhiều. Hắn vẫn luôn theo đuổi kiếm thế, ấy thế mà có thể dùng cách này để thể hiện.
Một người nếu trong lòng có tử niệm thì thế của người đó có thể đạt đến đỉnh cao.
Một nam tử trung niên bỗng nhiên xuất hiện trên nền trời. Nam tử này mặc thú bào, thân người vạm vỡ, hai mắt màu lam, trên người toát ra luồng uy áp bá đạo.
Mang Sơn yêu vương!
Trong mười yêu vương thì Mang Sơn yêu vương xếp thứ năm.
Mang Sơn yêu vương cúi đầu nhìn Diệp Huyền, hắn ta thấy hơi kinh ngạc, bởi lẽ kiếm thế của Diệp Huyền có thể ngăn chặn được khí thế của hắn ta.
Hắn ta là yêu vương một phương, thống lĩnh hàng trăm vạn yêu thú, trên người mang theo khí thế vương giả, cộng thêm thực lực của hắn ta đã đạt đến Vĩnh Hằng cảnh đỉnh phong, thế nên người bình thường không thể ngăn cản hắn ta được.
Thế nhưng nhân loại trước mặt này lại có thể ngăn hắn ta bằng kiếm thế!
Mà nhân loại này cũng chỉ ở mức Thành Đạo cảnh mà thôi!
Đúng lúc đó, Diệp Huyền ở phía dưới bỗng rút kiếm, một đường kiếm quang bay thẳng lên trời.
Hắn ra tay trước!
Đây không phải Thuấn Sát Nhất Kiếm, cũng không phải Bạt Kiếm Thuật mà chỉ là một đường kiếm bình thường. Thế nhưng khí thế của đường kiếm này rất lớn, như thể nó sắp nghiền nát thế gian này vậy.
Trên bầu trời, trong mắt Mang Sơn yêu vương là lệ khí: “Nhân loại thấp bé này!”
Dứt lời, hắn ta bèn bước lên phía trước một bước, sau đó đánh một quyền.
Sức mạnh nhục thân!
Một quyền này đánh tới khiến cả bầu trời như biến dạng!
Mà lúc này, kiếm của Diệp Huyền đã tới.
Ầm ầm!
Trên bầu trời, một đường kiếm quang bỗng vỡ vụn. Diệp Huyền trở lại mặt đất, khi hắn vừa mới tiếp đất thì mặt đất dưới chân đã đổ sụp thành một vực thẳm.
Mang Sơn yêu vương thì liên tiếp lùi về phía sau cả trăm trượng!
Trên tay phải hắn ta có một vết kiếm chém sâu đến mức nhìn thấy cả xương trắng.
Mang Sơn yêu vương nhìn Diệp Huyền bên dưới với ánh mắt lạnh như băng: “Nhân loại, ngươi đã chọc giận bản vương!”
Dứt lời, hắn ta bỗng nhiên lao xuống từ bầu trời. Lần lao xuống này khiến không gian rạn nứt và trở thành một màu đen!
Phía dưới, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn Mang Sơn yêu vương. Hắn chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Cầu tử!
Khoé miệng Diệp Huyền nhếch lên, ngay sau đó hắn bỗng rút kiếm chém.
Bạt Kiếm Thuật!
Diệp Huyền vung kiếm đi, kiếm quang rạch ngang nền trời!
Rầm rầm!
Không gian nơi hắn đứng cũng bị phá tan. Cùng lúc đó, cả người hắn bay về phía sau, thế nhưng trong lúc bay đi, hắn bỗng nhón chân phải: “Nổ!”
Chỉ trong chớp mắt, không gian trước mặt Diệp Huyền đã bị Ám Vực bao phủ. Ngay sau đó, trong không gian có vô số kiếm khí nổ tung.
Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh!
Mang Sơn yêu vương lập tức phải lùi lại do sức mạnh từ những đường kiếm khí đang nổ tung. Hắn ta phải lùi những vài trăm trượng!
Sau khi dừng lại, sắc mặt hắn ta khó coi vô cùng. Bởi lẽ lúc này, trên người hắn ta tràn ngập vết kiếm chém. Mặc dù những vết kiếm chém này không chí mạng, tuy nhiên đây không khác gì một sự sỉ nhục đối với hắn ta!
Hắn ta bị một nhân loại đả thương cơ đấy!
Mang Sơn yêu vương ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền phía không xa. Sắc mặt hắn ta dữ tợn vô cùng: “Nhân loại đáng chết, ngươi…”
Nói đến đây, giọng nói của hắn ta bỗng im bặt, bởi lẽ Diệp Huyền đã xông về phía hắn ta.
Với Diệp Huyền mà nói, đánh nhau chính là đánh nhau, nói lắm làm gì?
Trước lúc đánh nhau nói tràng giang đại hải là điều mà hắn ghét nhất. Đã đến lúc phân sống chết rồi còn lắm lời, có ý nghĩa gì không?
Tốc độ của hắn cực nhanh, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Mang Sơn yêu vương. Ngay sau đó, hắn chém kiếm xuống.
Bạt Kiếm Thuật!
Đường kiếm này vẫn mang theo kiếm khí vô cùng mạnh!
Mang Sơn yêu vương giơ tay đánh một quyền!
Rầm rầm!
Một vầng kiếm quang tản ra, Diệp Huyền bay ngược về phía sau vài trăm trượng. Thế nhưng ngay sau đó, kiếm trong tay hắn cũng biến mất.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Ở phía xa xa, Mang Sơn yêu vương dùng tay phải chắn. Trên tay phải hắn ta, tinh mang loé lên.
Rầm rầm!
Mang Sơn yêu vương lập tức lùi về phía sau cả chục trượng. Hắn ta còn chưa dừng lại thì Diệp Huyền lại chém một kiếm tới.
Khoé miệng Mang Sơn yêu vương nhếch lên, tay phải hắn ta siết chặt và ra một quyền.
Đơn giản mà bạo lực!
Uỳnh!
Diệp Huyền lại bay đi, thế nhưng ngay sau đó hắn tiếp tục xông về phía Mang Sơn yêu vương.
Đường kiếm này có tốc độ nhanh hơn trước đó rất nhiều, cũng mạnh hơn nữa!
Mang Sơn yêu vương bỗng nhiên lùi lại một bước, hắn ta ngẩng đầu lên, hai mắt trừng to, gân xanh trên trán cũng nổi lên. Hắn ta khom người xuống, hai tay siết chặt, một luồng sức mạnh ngưng tụ trong đan điền của hắn ta đồng thời nhanh chóng di chuyển đến hai cánh tay. Ngay sau đó, hắn ta đan hai bàn tay lại, đẩy mạnh về phía trước: “Trầm Chu Phá Thiên!”