Chương 2753. Tiền đồ vô lượng
Chương 2753. Tiền đồ vô lượng
Chương 2753: Tiền đồ vô lượng
Diệp Huyền quay đầu nhìn. Ở phía bên phải cách hắn không xa có một con tiểu yêu thú. Trông con yêu thú này giống hổ, thân mình trắng như tuyết, còn có hai cái đuôi.
Diệp Huyền mỉm cười: “Làm gì thế?”
Con yêu thú đã đi theo hắn khá lâu rồi.
Tiểu yêu thú do dự một lát rồi nói: “Nhân loại, ngươi có thể cho ta chút tử khí không? Chỉ một chút thôi!”
Diệp Huyền quan sát con tiểu yêu thú, hắn mỉm cười: “Ngươi cần tử khí làm gì?”
Tiểu yêu thú khẽ nói: “Phụ thân ta đấu với người khác bị trọng thương. Nếu như không có đồ chữa trị thì e là không sống nổi.”
Diệp Huyền nói: “Thật sao?”
Tiểu yêu thú vội vàng nói: “Thật! Nếu như ngươi không tin thì ta có thể đưa ngươi đi xem… ngươi có đồng ý đi không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Được, đưa ta đi!”
Nghe vậy, tiểu yêu thú lập tức kích động, nó run rẩy nói: “Ngươi đi theo ta…”
Nói đoạn, nó bèn quay người chạy về phía xa xa.
Diệp Huyền đi theo con tiểu yêu thú. Không lâu sau, hắn theo tiểu yêu thú đến một sơn động. Bên trong sơn động này, hắn trông thấy một con yêu thú với thân mình khá lớn. Mà lúc này, khắp người con yêu thú kia toàn là máu.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền không khỏi nhíu mày. Con yêu thú này bị thương không hề nhẹ!
Khi nhìn thấy hắn, con yêu thú bèn ngồi dậy. Nó kéo tiểu yêu thú ra phía sau lưng và nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong mắt là vẻ phòng bị: “Nhân loại!”
Diệp Huyền gật đầu.
Con yêu thú trầm giọng nói: “Nhân loại, ngươi muốn làm gì!”
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó xoè tay ra. Vài chục sợi tử khí bay về phía con yêu thú. Khi trông thấy những sợi tử khí ấy, con yêu thú kia lập tức run rẩy nói: “Đây là…”
Diệp Huyền khẽ đè tay phải xuống, những sợi tử khí lập tức được yêu thú hấp thụ.
Uỳnh!
Sau khi tử khí đi vào cơ thể, người con yêu thú bèn toả ra một luồng linh khí vô cùng tinh khiết. Vết thương trên người nó bắt đầu khôi phục rất nhanh.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Lúc này, con yêu thú bỗng run giọng nói: “Đợi đã…”
Diệp Huyền quay người nhìn con yêu thú, con yêu thú cũng nhìn hắn: “Cảm ơn ngươi!”
Diệp Huyền gật đầu rồi rời khỏi sơn động. Lúc này, tiểu yêu thú lại đuổi theo hắn. Nó cứ nhìn Diệp Huyền, khẽ nói: “Cảm ơn…”
Hình như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó mà bỗng xoè tay ra. Chục sợi tử khí lơ lửng trên lòng bàn tay hắn rồi cuối cùng nhập vào đầu tiểu yêu thú.
Tử khí vừa mới đi vào cơ thể thì người tiểu yêu thú lập tức run lên, những sợi tử khí này đang thay đổi kinh mạch cốt tuỷ của nó!
Có thể nói, sau này tiểu yêu thú sẽ tiền đồ vô lượng!
Bởi lẽ tử khí của tiểu tháp được linh tổ để lại!
Một lát sau, bỗng có khí tức tản ra từ người tiểu yêu thú.
Nó đã đột phá rồi!
Sau khi đột phá, tiểu yêu thú bèn quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền, nó run rẩy nói: “Cảm ơn!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Bảo trọng!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Lúc này, tiểu yêu thú bỗng nhiên hét lên: “Đợi đã!”
Diệp Huyền nhìn tiểu yêu thú, tiểu yêu thú do dự một lát rồi nói: “Ta thấy rất nhiều yêu thú đi tìm ngươi, chúng đều muốn giết ngươi! Tại sao ngươi không giết ta, mà còn cho ta nhiều tử khí như vậy?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Bởi vì bọn chúng đến tìm ta là để cướp, còn ngươi thì khác, ngươi tới để xin! Ngươi hiểu không?”
Tiểu yêu thú chớp mắt: “Ta… không hiểu cho lắm!”
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Sau này ngươi sẽ hiểu thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn biến mất.
Tiểu yêu thú cứ nhìn mãi bóng lưng rời đi của Diệp Huyền. Nó nhìn chằm chằm như đang suy nghĩ gì đó.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền tới một sơn cốc. Phía hai bên sơn cốc là ngọn núi cao chọc trời, trông nguy hiểm vô cùng.
Hắn cứ đi chầm chậm như vậy.
Suy nghĩ!
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn suy nghĩ về những thiếu sót của mình.
Thực ra một người chỉ cần dám đối mặt với nội tâm của mình thì người đó sẽ nhận ra, mình có rất nhiều những điểm chưa hoàn thiện. Mà có thể phát hiện ra những điều thiếu sót thì cũng có thể thay đổi.
Con người cần cố gắng thay đổi bản thân không ngừng.
Diệp Huyền thu hồi tâm tư rồi liếc nhìn xung quanh. Hắn có thể cảm nhận được rằng xung quanh có rất nhiều luồng khí tức đang ẩn mình. Những luồng khí tức này đã rình mò hắn rất lâu.
Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau đó nhìn về phía xa xa. Đây vốn là một bài luyện tập đơn giản, thế nhưng hiện giờ nó không còn đơn giản nữa.
Có điều cũng chẳng sao cả!
Đối với hắn mà nói thì phải tự bước đi trên con đường của mình, thần ngăn cản thì giết thần, trời ngăn cản thì diểt trời!
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nhiên dừng bước. Ở phía trước cách hắn cả trăm trượng có một con yêu thú. Con yêu thú này có hình thù kì lạ, mình trâu đầu hổ, chỉ có ba chân, thân người to lớn.
Con yêu thú nhìn hắn: “Nhân loại, để lại tử khí thì ta sẽ tha cho cái mạng chó nhà ngươi, nếu ngươi dám nói nửa lời…”
Giọng nói của con yêu thú bỗng im bặt vì Diệp Huyền đã xuất hiện phía sau người nó.
Thu kiếm!
Diệp Huyền tiếp tục đi về phía trước. Phía sau người hắn, con yêu thú kia đã bị chia làm đôi!
Máu tươi bắn đấy đất, mùi tanh xộc lên.
Đúng lúc đó, Diệp Huyền ở phía xa xa bỗng nhiên dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn, bầu trời bỗng nhiên nứt ra. Ngay sau đó, một luồng uy áp cực lớn cuộn trào trên nền trời. Luồng uy áp này khiến trời đất điên đảo. Đứng trước luồng uy áp ấy, Diệp Huyền như một chiếc thuyền cô độc giữa đại dương bao la, trông cực kì đơn bạc.
Ở phía dưới, hắn nhìn bầu trời rồi bước lên phía trước một bước, trong mắt là lệ khí: “Cầu tử!”
Uỳnh!
Một luồng kiếm ý xông lên, cả bầu trời bị kiếm ý bao phủ. Đại Hoang sơn mạch cũng rung chuyển!
Cùng lúc đó, một luồng kiếm ý lớn mạnh cuộn trào trong cơ thể Diệp Huyền. Luồng kiếm ý này như thuỷ triều lan ra khắp xung quanh khiến không gian xung quanh cũng sục sôi!
Ở cuối Đại Hoang sơn mạch, một vị kiếm tu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền. Hắn ta hơi sững sờ, sau đó mỉm cười: “Hay cho một câu cầu tử… hợp ý ta đấy…”