Chương 2752. Mượn dao giết người
Chương 2752. Mượn dao giết người
Chương 2752: Mượn dao giết người
Diệp Huyền mỉm cười: “Bảo bối gì vậy?”
Nam tử nhìn hắn: “Bảo bối gì mà ngươi cũng không biết sao?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta nhiều bảo bối lắm, không biết ngươi đang nói đến cái nào!”
Nam tử mỉm cười: “Ta nhắc cho ngươi vậy! Tử khí!”
Tử khí!
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn híp mắt lại: “Ngươi biết tử khí!”
Nam tử cười ha ha: “Mộc Linh đột nhiên sắp đột phá, điều này đã ảnh hưởng tới rất nhiều yêu vương đấy!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Trước hết không bàn đến tử khí, ngươi có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại biết tên ta hay không?”
Nam tử mỉm cười: “Ngươi đoán xem!”
Diệp Huyền lắc đầu cười “Không đoán!”
Dứt lời, hắn bèn biến mất.
Vụt!
Không gian trước mặt nam tử đột nhiên nứt vỡ.
Đôi đồng tử của nam tử co lại, đang định tránh song lại phát hiện kiếm của Diệp Huyền đã nhanh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần!
Hắn ta không thể tránh được!
Chỉ có thể đỡ lấy!
Nam tử bỗng nhiên chỉ ngón tay vào trán: “Lang hồn!”
Uỳnh!
Một lang hồn đột nhiên xuất hiện phía sau nam tử. Lang hồn này rú lên một tiếng, một luồn sức mạnh linh hồn cực lớn cuộn trào. Kiếm của Diệp Huyền đã bị chặn lại.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền đang định lấy Trấn Hồn Kiếm ra thế nhưng rất nhanh sau đó hắn đã ý thức được gì đó, nên Trấn Hồn Kiếm trong Giới Ngục tháp không rục rịch nữa.
Diệp Huyền trầm mặc.
Hắn bỗng nhận ra, hiện giờ mình chỉ cần một chút ngoại lực thôi là cường giả bình thường sẽ không thể là đối thủ của hắn!
Ở phía xa xa, nam tử nhìn hắn và mỉm cười: “Quả nhiên ngươi không hề đơn giản!”
Diệp Huyền nhìn nam tử rồi xoè tay ra, một luồngtử khí xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Là tử khí của tiểu tháp!
Trông thấy luồng tử khí ấy, nam tử không khỏi híp mắt lại. Trong mắt hắn ta loé lên vẻ hưng phấn, ngoài ra còn có tham lam.
Diệp Huyền mỉm cười: “Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại biết tên ta?”
Nam tử nhìn hắn, cũng mỉm cười: “Ngươi đoán xem!”
Diệp Huyền bỗng nhiên biến mất.
Ở phía xa xa, nam tử nhếch miệng cười. Hắn ta chắp hai tay lại, sau đó cúi người xuống: “Hồn Diệt Thiên Địa!”
Phía sau hắn ta, lang hồn kia đột nhiên gào lên.
Rầm rầm!
Tiếng gào của nó khiến không gian phía trước sụp đổ, trông kinh hãi vô cùng!
Tuy nhiên, không gian vừa mới sụp đổ thì hàng vạn đường kiếm khí bỗng ngưng tụ xung quanh Diệp Huyền. Ngay sau đó, hàng vạn đường kiếm khí ấy bùng nổ.
Ầm ầm!
Cả người nam tử lập tức bay ngược về phía sau. Khoảnh khắc hắn ta bay đi, một thanh kiếm bỗng nhiên đâm vào lang hồn trên đỉnh đầu hắn ta.
Nhất Kiếm Định Hồn!
Mặc dù không phải là Trấn Hồn Kiếm, song đường kiếm này vẫn có thể khắc chế linh hồn kia.
Bị kiếm đâm nên lang hồn cũng tan tác!
Còn nam tử kia thì kêu lên một tiếng thảm thiết. Khi hắn ta rơi xuống mặt đất, một thanh kiếm bỗng đè trước trán hắn ta.
Diệp Huyền cúi người nhìn hắn ta: “Hỏi ngươi một lần cuối cùng, tại sao ngươi biết được tên của ta!”
Nam tử nhìn chằm chằm vào hắn: “Cha ta là yêu vương Mang Sơn, nếu như ngươi dám động vào…”
Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém.
Vụt!
Đầu của nam tử lìa khỏi cổ!
Cái đầu của nam tử bay đi, hai mắt hắn ta vẫn trợn tròn, trong mắt là vẻ khó có thể tin được.
Lão tử còn chưa nói xong cơ mà!
Sau khi giết nam tử, Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại. Đúng lúc đó, một sợi tơ màu đỏ bỗng nhiên bay lên từ cơ thể nam tử đã chết kia. Sợi tơ này lơ lửng, cuối cùng xuất hiện trên người Diệp Huyền.
Ách nạn nhân quả tuyến!
Diệp Huyền khẽ nói: “Quả nhiên là ngươi!”
Nói đoạn, hắn bèn tiến vào Giới Ngục tháp và đến tầng thứ chín.
Ách Nạn Chi Môn vẫn đang ở tầng thứ chín!
Diệp Huyền đi tới trước Ách Nạn Chi Môn: “Ta và Mộc Linh gặp nhau, kết thiện duyên, thế nhưng bởi thiện duyên này mà ta trở thành miếng thịt béo bở trong mắt đám yêu thú ở Đại Hoang sơn mạch! Bởi lẽ những luồng tử khí của ta quá có sức hút đối với yêu thú! Những con yêu thú kia muốn có được tử khí thì chắc chắn phải tới tìm ta. Mà nếu ta giết bọn chúng thì sẽ nhiễm càng nhiều nhân quả ác duyên, đúng chứ?”
Ách Nạn Chi Mệnh không đáp lời.
Diệp Huyền lại nói: “Ngươi muốn ta kết càng nhiều ác duyên hơn. Hay nói cách khác, ngươi muốn mượn tay đám yêu thú ở Đại Hoang sơn mạch để giết ta, đúng chứ?”
Ách Nạn Chi Môn vẫn không nói gì.
Diệp Huyền tiếp tục nói: “Sở dĩ con yêu thú kia biết được tên của ta, chắc chắn là do ngươi, đúng không?”
Ách Nạn Chi Môn không phản ứng gì cả.
Diệp Huyền nhìn Ách Nạn Chi Môn, hắn khẽ mỉm cười, đoạn quay người rời đi.
Ách nạn chi nhân?
Hắn không còn sợ nó nữa rồi.
Diệp Huyền làm chuyện gì cũng không thẹn với lòng. Chỉ cần không thẹn với lòng thì cần gì phải để ý những thứ khác?
Sau khi hắn rời đi, Ách Nạn Chi Môn đột nhiên rung lên một chút…
Bên ngoài Giới Ngục tháp, Diệp Huyền tiếp tục đi về phía trước.
Hiện giờ hắn không còn để ý đến ách nạn chi nhân gì đó nữa rồi.
Cứ làm chính mình, không thẹn với lòng, còn những thứ khác thì dẹp con mẹ nó đi!
Không lâu sau, một con yêu thú đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Con yêu thú nhìn hắn, trong mắt trần ngập vẻ hung dữ và tham lam: “Nhân loại, nghe nói ngươi có tử khí, ngươi…”
Diệp Huyền giơ tay, vung kiếm.
Vụt!
Đầu của con yêu thú kia bay đi, máu tươi phun ra.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau đã đi tới cuối đầm lầy. Ở cuối đầm lầy, phía sau Diệp Huyền có hàng chục thi thể yêu thú.
Lúc sắp ra khỏi đầm lầy, một giọng nói bỗng vang lên: “Nhân… nhân loại…”