Chương 2751. Bảo bối
Chương 2751. Bảo bối
Chương 2751: Bảo bối
Diệp Huyền đột nhiên bước lên phía trước một bước và lại vung kiếm lên chém. Một kiếm của hắn rơi xuống, có một tiếng kiếm sắc nhọn vang vọng chung quanh. Thế nhưng không gian bị kiếm chém vẫn chẳng bị làm sao cả!
Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau đó chầm chậm nhắm hai mắt lại, hắn cảm nhận xung quanh, hình như trong không gian có một kết giới thần bí nào đó!
Diệp Huyền không dám sơ suất, hắn biết yêu thú nơi này đều không phải kiểu dựa vào nhục thân mà chúng còn có một vài thần thông chi thuật thần bí. Những loại yêu thú như thế còn đáng sợ hơn cả yêu thú dựa vào nhục thân!
Lúc này, bùn từ đầm lầy xuất hiện càng lúc càng nhiều. Với tốc độ này, chưa đến một khắc là không gian xung quanh Diệp Huyền sẽ biến thành một không gian đầm lầy!
Diệp Huyền nhíu mày, đối phương muốn dùng cách này để giết hắn sao?
Hình như nhớ tới điều gì đó, hắn cầm kiếm chém lên đống bùn. Một kiếm chém xuống, đống bùn kia chẳng xi nhê gì cả. Không chỉ có vậy, kiếm của hắn còn bị bùn lấp lấy, sau đó bị ăn mòn!
Diệp Huyền kinh hãi, tay phải cầm kiếm của hắn run lên.
Uỳnh!
Một vầng kiếm quang bùng nổ, kiếm của hắn lại khôi phục bình thường.
Diệp Huyền liếc nhìn bùn đầm lầy, đây rốt cuộc là cái thứ gì?
Sao mà nó có thể ăn mòn được cả Vô Thượng Kiếm của hắn vậy!
Đám bùn xung quanh vẫn càng lúc càng nhiều lên.
Diệp Huyền trầm mặc, nếu như hắn sử dụng Không Gian Đạo Tắc vậy hoàn toàn có thể phá vỡ kết giới của không gian này. Thế nhưng hắn không muốn dùng đến Không Gian Đạo Tắc!
Bởi lẽ đó không phải sức mạnh của hắn mà là sức mạnh của Không Gian Đạo Tắc.
Kiếm tu kia từng nói, hắn phải ra khỏi đây bằng sức mạnh của mình!
Sức mạnh của mình!
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh. Ngay sau đó, Kiếm Vực của hắn bao trùm lấy không gian xung quanh. Ngay sau đó, hắn rút kiếm chém về phía trước!
Một kiếm chém xuống, không gian chấn động thế nhưng không hề bị vỡ. Mà Diệp Huyền lập tức chém thêm một nhát kiếm nữa. Cứ thế, một lát sau, hắn đã chém cả trăm nhát lên một chỗ!
Cuối cùng, khi hắn chém nhát kiếm cuối cùng xuống, không gian kia đã xuất hiện một khe nứt. Hắn lập tức thi triển Ám Vực, sau đó dẫn nổ.
Ầm ầm!
Lấy Diệp Huyền làm trung tâm, không gian xung quanh đó bắt đầu tan vỡ.
Sau khi không gian tan vỡ, hắn sử dụng tâm niệm, hàng trăm đường kiếm khí ám năng lượng xuất hiện xung quanh hắn.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ đầm lầy trước mặt Diệp Huyền: “Kiếm Vực… hiếm gặp đấy!”
Diệp Huyền nhìn đầm lầy. Lúc này, một nam tử bay lên từ đầm lầy. Nửa thân trên của nam tử này không khác gì so với nhân loại, song nửa thân dưới của hắn ta lại giống sói. Chủ yếu là nam tử này ăn mặc rất diêm dúa, trên mặt trang điểm rất đậm, tai còn đeo một bông hoa nhỏ màu đỏ, trông cực kì yêu diễm.
Diệp Huyền quan sát nam tử, cái tên này nửa người nửa yêu à?
Thấy ánh mắt của hắn, nam tử nhếch miệng cười: “Đẹp không?”
Diệp Huyền: “…”
Nam tử liếc nhìn hắn và mỉm cười: “Nhân loại, nghe nói ngươi muốn băng qua dãy núi này?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Nam tử bật cười ha ha, tiếng cười của hắn ta the thé, kiểu bất phân nam nữ, nghe chói tai cực kì.
Cười được một lát, nam tử lại nhìn Diệp Huyền, nụ cười lại càng yêu nghiệt hơn: “Nhân loại, ta có cách giúp ngươi ra khỏi dãy núi này đấy!”
Diệp Huyền nói: “Cách gì?”
Nam tử che miệng cười: “Ngủ với ta một lần!”
Diệp Huyền: “…”
Nam tử nhìn hắn với gương mặt đỏ hồng: “Nếu như ngươi ngủ với ta, hầu hạ ta thoải mái thì ta sẽ giúp ngươi rời khỏi Đại Hoang sơn mạch, ngươi…”
Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu: “Lão tử chịu!”
Dứt lời, hắn bèn biến mất.
Vụt!
Một đường kiếm quang loé lên.
Ở phía xa xa, nụ cười trên mặt nam tử dần trở nên lạnh lùng. Hắn ta chắp hai tay lại và chặn đứng kiếm của Diệp Huyền. Tuy nhiên ngay sau đó, kiếm của Diệp Huyền lại rung chuyển!
Uỳnh!
Nam tử bị ép lùi lại, đúng lúc đó thanh kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên biến mất.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Ở phía xa xa, đôi đồng tử của nam tử co lại. Hắn ta khẽ nhón chân phải, cả người trầm xuống đầm lầy.
Uỳnh!
Kiếm quang còn chưa rơi xuống đầm lầy thì cả đầm lầy đã rung chuyển, bùn đất bắn thẳng lên!
Diệp Huyền xoè tay ra, thanh kiếm trở về trên lòng bàn tay hắn. Hắn liếc nhìn đầm lầy rồi nhíu mày, không cảm nhận được khí tức của nam tử.
Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng nhiên quay người. Trước mặt hắn có một tàn ảnh lướt qua, hắn vội rút kiếm chém.
Rầm!
Đường kiếm của hắn rơi xuống. Không gian trước mặt vỡ vụn, một tàn ảnh liên tiếp lùi về phía sau. Tàn ảnh này chính là nam tử.
Nam tử lùi về phía sau vài trăm trượng. Mà hiện giờ trên tay hắn ta là một kết kiếm chém rất sâu!
Nam tử dừng lại,liếc nhìn vết kiếm chém trên tay mình, sau đó lại nhìn Diệp Huyền và nói: “Kiếm lợi hại đấy!”
Diệp Huyền đang định động thủ thì đúng lúc ấy, nam tử bỗng nhiên mỉm cười: “Ngươi tên là Diệp Huyền đúng không?”
Nghe vậy, Diệp Huyền sững sờ.
Sao cái tên này biết được tên hắn vậy?
Không thể không nói, lúc này hắn thấy hơi bất ngờ.
Sao cái tên này biết được hắn tên là Diệp Huyền vậy?
Vô lí quá!
Phải biết rằng nơi này cách Ngũ Duy vũ trụ vô cùng xa!
Hơn nữa đây là lần đầu tiên Diệp Huyền tới đây!
Lúc này, nam tử kia mỉm cười nói: “Có vẻ ngươi đang rất nghi hoặc!”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Cũng hơi hơi!”
Nam tử nhếch khoé miệng: “Diệp Huyền, nghe nói trên người ngươi có một bảo bối.”
Diệp Huyền nhíu mày: “Bảo bối?”
Nam tử gật đầu: “Đúng vậy!”