Chương 2750. Biết chọn địa điểm đấy
Chương 2750. Biết chọn địa điểm đấy
Đánh hội đồng!
Không thể không nói, Diệp Huyền thấy hơi hoang mang rồi đấy.
Chẳng phải yêu thú đều rất có cốt khí hay sao?
Sao chúng làm ra được cái chuyện đánh hội đồng thấp kém này được?
Ở phía xa xa, sắc mặt Tú Cầm cũng hơi khó coi.
Nó cũng không nghĩ đến việc phải đánh hội đồng!
Thế nhưng Diệp Huyền thực sự khiến nó phát hoả!
Cách đánh của hắn quá mất sức!
Điều này khiến nó phải đấu với hắn trong quẫn bách!
Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là nó biết nếu như cứ tiếp tục như thế này thì nó sẽ gặp bất lợi!
Bởi lẽ vết kiếm chém trên người nó càng lúc càng nhiều, hơn nữa còn càng lúc càng sâu. Cứ tiếp tục như thế này thì thế cục sẽ cực kì bất lợi với nó!
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nhiên quay người chạy đi. Những con yêu thú phía sau Tú Cầm định đuổi theo nhưng lại bị Tú Cầm ngăn lại.
Tú Cầm nhìn Diệp Huyền biến mất đằng xa mà không lên tiếng.
Một con yêu thú bên cạnh nó trầm giọng nói: “Vương, thực lực của nhân loại này không tầm thường, e là lai lịch của hắn cũng không đơn giản đâu!”
Tú Cầm chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Thực ra nó cũng muốn đuổi Diệp Huyền đi, bởi vì nó phát hiện mình không thể làm gì nhân loại này.
Cứ tiếp tục đánh thì nó cũng chẳng được lợi gì, thậm chí còn có thể bị đánh bại!
Nếu bị nhân loại đánh bại thì yêu vương như nó phải mất mặt biết bao nhiêu!
Đại Hoang sơn mạch, ngoài yêu thú chi tổ ra thì còn có mười yêu vương. Mà nó chính là một trong số đó. Nếu như nó bại dưới tay nhân loại thì không chỉ mất mặt mà còn đánh mấy uy tín của yêu vương nữa.
Mà nếu nó đánh hội đồng Diệp Huyền, ỷ đông hiếp yếu giết chết Diệp Huyền thì sẽ bị những yêu vương khác cười nhạo.
Do đó, cách tốt nhất là đuổi Diệp Huyền đi, để hắn tới địa bàn của yêu vương khác.
Giá hoạ cho kẻ khác!
Sau khi Diệp Huyền chạy đi, hắn tìm một chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống, sau đó bắt đầu trị thương.
Trong lúc trị thương, hắn không ngừng nghĩ về trận giao đấu vừa rồi giữa mình và Tú Cầm.
Hiện giờ khuyết điểm lớn nhất của hắn là kiếm không đủ sắc bén!
Nếu như kiếm của hắn đủ sắc bén thì Tú Cầm hoàn toàn không phải đối thủ của hắn!
Phải làm sao để kiếm mạnh hơn đây?
Chiến đấu!
Trong đầu hắn hiện lên hai chữ này!
Bởi lẽ trong lúc giao thủ với Tú Cầm, Diệp Huyền đã phát hiện sức mạnh của hắn không ngừng tăng lên.
Cách cái chết càng gần thì càng dễ đột phá cực hạn của mình!
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền đứng dậy. Lúc này, vết thương khắp người hắn đã hoàn toàn liền hết!
Diệp Huyền cất kiếm đi rồi tiếp tục đi về phía trước!
Hắn vẫn không đi đường vòng mà tiếp tục tìm yêu vương Tú Cầm!
Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền lại tới địa bàn của yêu vương Tú Cầm.
Yêu vương Tú Cầm nhìn chằm chằm vào hắn, nhân loại lại tới rồi!
Diệp Huyền nhìn nó: “Yêu vương, đấu riêng đi!”
Đấu riêng!
Yêu vương Tú Cầm chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Huyền gật đầu.
Yêu vương Tú Cầm gật đầu, đoạn nói: “Như này đi, ngươi tiếp ba quyền của ta, nếu như ngươi có thể tiếp được thì ta tha cho ngươi. Nếu như ngươi không tiếp được vậy ngươi đến từ đâu thì trở về nơi đó đi!”
Tiếp ba quyền!
Diệp Huyền chớp mắt: “Ta không!”
Trực tiếp tiếp ba quyền?
Hắn đâu có ngốc, nếu làm vậy thì một quyền hắn cũng không tiếp được!
Lúc này, Tú Cầm lại nói: “Nếu ngươi đã không dám tiếp ba quyền của ta thì ta tiếp ba kiếm của ngươi vậy. Nếu như ta tiếp được ba kiếm của ngươi thì ngươi phải nhận thua, thế nào?”
Sắc mặt Diệp Huyền lập tức sầm lại.
Mẹ kiếp, đây là tiếng người sao?
Đừng nói ba kiếm, ba mươi kiếm hắn cũng không chém chết được cái con này!
Cái con này không muốn đánh với hắn chứ gì!
Tú Cầm đột nhiên lạnh lùng nói: “Ta đánh ngươi không được, ngươi đánh ta cũng không được. Có phải ngươi muốn bị đánh hội đồng không? Có đúng không hả?”
Diệp Huyền: “…”
Tú Cầm nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lùng: “Không chơi với ngươi nữa!”
Nói đoạn, nó bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền cạn lời.
Hắn hiểu rồi!
Cái con này không muốn đánh nữa!
Một lát sau, Diệp Huyền lắc đầu, đoạn quay người rời đi.
Nó đã không muốn đánh thì hắn cũng không thể ép nó phải đánh với mình nhỉ? Nhỡ đâu chọc nó quá, nó đánh hội đồng hắn thật thì chắc hắn sẽ bị đánh chết mất?
Không lâu sau, Diệp Huyền bèn biến mất ở cuối khu rừng.
Ở một nơi nào đó, Tú Cầm nhìn về phía mà hắn biến mất, nó lắc đầu: “Tự tìm đường chết.”
Nói đoạn, nó bèn quay người rời đi.
Không thể không nói, thực lực của Diệp Huyền quả thực rất mạnh. Thế nhưng ở trong Đại Hoang sơn mạch to lớn này, hắn chẳng là gì cả.
Hắn muốn ra khỏi Đại Hoang?
Hoàn toàn không thể!
Đừng nói Diệp Huyền mà kể cả nó cũng không thể ra khỏi Đại Hoang!
Lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh Tú Cầm: “Vương, nhân loại này đã tiến vào đầm lầy ở Mang Sơn rồi.”
Nghe vậy, Tú Cầm bèn sững sờ. Sau đó nó nói: “Hắn biết chọn địa điểm thật đấy…”
Diệp Huyền liếc nhìn đầm lầy trước mắt mà không khỏi nhíu mày.
Trông nơi này có vẻ không phải nơi gì tốt lành cho lắm!
Đúng lúc ấy, đầm lầy trước mặt hắn bỗng rung chuyển. Tiếp đó, không gian xung quanh đột nhiên rung lên.
Diệp Huyền nhíu mày rồi rút kiếm ra chém.
Vụt!
Một đường kiếm quang bay đi.
Thế nhưng không gian trước mặt hắn không lay chuyển gì cả!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn sầm xuống.
Không gian xung quanh hắn đã bị khoá lại!
Lúc này, không gian xung quanh Diệp Huyền bỗng nhiên nứt toác. Trong những khe nứt ấy, bùn từ đầm lầy bắt đầu tràn ra.