Chương 2749. Đánh hội đồng hả
Chương 2749. Đánh hội đồng hả
Diệp Huyền nhón chân phải, cả người lùi về phía sau cả ngàn trượng. Hắn vừa định tránh đi thì không gian trước mặt đã biến thành một màu đen. Lực công kích cực lớn lại khiến hắn phải lùi về phía sau trăm trượng!
Sau khi dừng lại, Diệp Huyền bỗng vung kiếm lên chém.
Bạt Kiếm Thuật!
Một đường kiếm quang xộc thẳng lên trời, sau đó chém xuống!
Ở phía xa xa, Tú Cầm bỗng giơ tay phải lên.
Kiếm quang rơi xuống.
Uỳnh!
Tay phải của Tú Cầm đã chặn lại đường kiếm ấy!
Nó buông tay xuống. Mà lúc này, một thanh kiếm bỗng đè trước cổ họng nó.
Rầm!
Cơ thể Tú Cầm rung chuyển, song ngay sau đó nó đánh một quyền về phía trước!
Uỳnh uỳnh!
Sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, vội vàng lấy kiếm chặn!
Uỳnh!
Cả người hắn và kiếm bay về phía sau cả ngàn trượng!
Sau khi dừng lại, khoé miệng hắn tràn máu tươi. Hắn lau máu, sau đó nhìn về phía Tú Cầm. Cái con này cứng đầu thật đấy!
Không phá vỡ được phòng ngự của nó!
Thực ra, hắn có thể thiêu đốt thọ mệnh rồi thi triển Mệnh Kiếm!
Nếu hiện giờ mà thiêu đốt thọ mệnh, cộng thêm Bạt Kiếm Thuật và Thuấn Sát Nhất Kiếm nữa thì hoàn toàn có thể phá vỡ phòng ngự của Tú Cầm.
Thế nhưng thiêu đốt thọ mệnh là đang dùng ngoại lực!
Lúc này, Tú Cầm đột nhiên nhảy lên, sau đó đánh một quyền về phía Diệp Huyền.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi. Cơ thể hắn rung lên, sau đó biến mất.
Uỳnh!
Tú Cầm đấm một quyền vào không trung, thế nhưng không gian xung quanh Diệp Huyền đã biến thành một cái hắc động cực lớn!
Diệp Huyền cũng không sư dụng Ám Vực nữa, bởi lẽ dù có Ám Vực kết hợp với Kiếm Vực cũng không thể phá vỡ phòng ngự của Tú Cầm.
Tú Cầm đánh hụt một chưởng, nó quay đầu nhìn Diệp Huyền phía xa xa, lạnh lùng cười: “Nhân loại, ngươi chỉ biết tránh thôi sao?”
Diệp Huyền nhìn nó: “Sao ngươi lắm lời quá vậy?”
Dứt lời, hắn bèn biến mất.
Vụt!
Một đường kiếm quang chém về phía ngực của Tú Cầm. Tuy nhiên đường kiếm quang này vẫn không thể phá vỡ phòng ngự của nó!
Tú Cầm giơ tay đánh một quyền!
Uỳnh!
Kiếm quang nứt vỡ, Diệp Huyền lùi về phía sau cả trăm trượng. Trong lúc lùi, vô số phi kiếm bay về phía Tú Cầm. Tốc độ của những đường phi kiếm này rất nhanh, chớp mắt đã chém hết lên người Tú Cầm.
Tuy nhiên, Tú Cầm vẫn chống đỡ được!
Chống đỡ trực tiếp!
Nó vỗ ngực mình, nở nụ cười lạnh lùng: “Nhân loại, ngươi muốn tìm điểm yếu của ta chứ gì!”
Diệp Huyền trầm mặc, đúng thật là hắn đang muốn tìm điểm yếu của Tú Cầm. Nhưng tiếc là hình như cái con này chẳng có điểm yếu!
Hắn không thể ra tay được!
Tú Cầm bỗng nhiên nói: “Nhân loại …”
Diệp Huyền đột nhiên gào lên: “Đánh nhau mà nói lắm thế không biết?”
Dứt lời, hắn bèn biến mất.
Vụt!
Một đường kiếm quang loé lên!
Ở phía xa xa, Tú Cầm híp mắt lại, nó đẩy hai tay về phía trước.
Uỳnh uỳnh!
Đường kiếm quang kia bèn bị đánh tan! Thế nhưng ngay sau đó, lại có vô số đường kiếm quang khác xuất hiện xung quanh nó…
Cứ thế, một người một thú lại đại chiến với nhau!
Diệp Huyền không đối đầu trực diện với Tú Cầm nữa mà chuyển sang bào mòn thể lực của nó!
Không thể một kiếm phá vỡ phòng ngự của nó, vậy trăm kiếm, ngàn kiếm, vạn kiếm thì sao?
Một từ thôi, bào mòn!
Có điều làm vậy cũng rất nguy hiểm, bởi vì mặc dù tốc độ của Tú Cầm không bằn hắn, song sức mạnh thì hơn hẳn hắn.
Diệp Huyền chỉ cần sơ suất một tí thôi là có thể bị đấm chết ngay!
Cứ thế, hắn đánh với Tú Cầm hai canh giờ liền. Lúc này trên người Tú Cầm xuất hiện rất nhiều vết kiếm chém. Mặc dù không sâu nhưng dấu vết càng lúc càng sâu!
Bởi lẽ mỗi một đường kiếm của Diệp Huyền đều chém lên những dấu vết ấy!
Còn Tú Cầm thì càng lúc càng điên cuồng hơn, bởi lẽ nó nhận ra mình không làm gì được Diệp Huyền. Diệp Huyền cũng hăng máu thật!
Hắn không đối đầu trực tiếp với nó, mỗi một quyền của nó đều mang sức mạnh huỷ diệt đất trời, thế nhưng Diệp Huyền cứ không tiếp. Điều này khiến nó không thể không phát hoả. Cũng bởi vậy nên nó mới càng lúc càng sốt sắng.
Mà Diệp Huyền thì càng ngày càng hưng phấn!
Bởi lẽ hắn phát hiện, sức mạnh của mình đang ngày một tăng lên!
Hơn nữa hắn còn nhận ra một điều, đó chính là năng lực phản ứng của hắn cũng nhanh hơn rồi!
Bởi lẽ khi giao thủ với Tú Cầm, hắn chỉ cần không cẩn thận một cái thôi là bị trọng thương ngay. Do đó hắn không thể phạm bất cứ sai lầm nào!
Một chút sai lầm cũng không được có!
Cứ thế, thời gian trôi qua từng chút một. Diệp Huyền lại đánh với Tú Cầm thêm ba canh giờ nữa. Lúc này, những vết kiếm chém trên người Tú Cầm càng lúc càng sâu. Khắp người nó lúc này toàn là máu tươi.
Sắc mặt Diệp Huyền cũng tái nhợt. Bởi hắn không thể mắc sai lầm, thế nên trong mấy canh giờ này, hắn luôn giữ tập trung hết mức có thể. Giữ tập trung như vậy cũng rất mất sức.
Có điều, hắn càng đánh càng hưng phấn, hơn nữa hình như còn tiến vào một trạng thái kì diệu nữa.
Hiện giờ trong đầu hắn toàn là chiến đấu!
Điên cuồng chiến đấu!
Trong không trung, những đường kiếm quang không ngừng đan xen nhau. Kiếm của Diệp Huyền càng lúc càng nhanh, càn lúc càng sắc bén. Mặc dù Tú Cầm đã bình tĩnh lại, song khi đối mặt với cách đánh “chế trụ” này của Diệp Huyền, nó vẫn phải bó tay.
Nó vẫn đang chờ Diệp Huyền phạm sai lầm, thế nhưng Diệp Huyền không mắc chút sai sót nào cả, một chút cũng không!
Cứ thế, hai canh giờ nữa trôi qua, Diệp Huyền bỗng nhiên nghiêng người về phía sau, tránh được một kích chí mệnh của Tú Cầm. Tú Cầm nói: “Nhân loại, cứ tiếp tục thế này, ngươi định vắt kiệt sức của bản vương à?”
Diệp Huyền huơ thanh kiếm trong tay và mỉm cười: “Đừng phí lời nữa, tiếp tục chiến!”
Nói đoạn, hắn bèn hoá thành một đường kiếm quang và biến mất.
Vụt!
Kiếm quang lao đi trong không trung.
Thấy vậy, Tú Cầm bỗng gằn giọng nói: “Ra tay!”
Dứt lời, một luồng khí tức cực lớn bỗng xuất hiện. Ngay sau đó, một tiếng nổ vang lên. Tiếp đó, Diệp Huyền bay về phía sau cả ngàn trượng…
Sau khi dừng lại, hắn phun một ngụm máu. Diệp Huyền lau vết máu bên khoé miệng, đoạn nhìn về phía Tú Cầm. Lúc này, bên cạnh Tú Cầm có bốn con yêu thú vô cùng mạnh!
Diệp Huyền thấy hơi hoang mang: “Đánh hội đồng hả?”
Tú Cầm nhìn chằm chằm vào hắn: “Bản vương có nói sẽ đấu tay đôi với ngươi sao?”
Diệp Huyền: “Con mẹ nó chứ…”