Chương 2748. Cảm giác nghẹt thở
Chương 2748. Cảm giác nghẹt thở
Diệp Huyền liếc nhìn nữ tử, nữ tử này sắp đột phá!
Linh khí của tiểu tháp kinh khủng vậy sao!
Tử khí ban nãy cho nữ tử không phải của hắn mà là lấy từ chỗ tiểu tháp.
Diệp Huyền nghĩ ngợi một hồi rồi lại bảo tiểu tháp lấy một chút tử khí nữa ra. Rất nhanh sau đó, bầu không khí đã được tử khí bao trùm lấy.
Diệp Huyền liếc nhìn nữ tử, sau đó rời đi.
Hắn cũng không biết nữ tử này mất bao lâu nữa mới đột phá, thế nhưng chắc chắn không thể đột phá trong một thời gian ngắn được. Hắn không thể lãng phí thời gian ở đây được!
Một canh giờ sau, Diệp Huyền ra khỏi khu rừng. Hắn vừa mới ra khỏi khu rừng thì bỗng có một giọng nói vang lên từ phía không xa: “Đợi ngươi lâu rồi đấy!”
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, ở phía trước cách hắn không xa có một con yêu thú. Con yêu thú này trông như vượn, to như một ngọn núi nhỏ, hai cánh tay như hai cái cột, sau người còn có đuôi!
Yêu vương Tú Cầm!
Tú Cầm nhìn Diệp Huyền: “Nhân loại, ngươi muốn đi hết Đại Hoang sơn mạch này?”
Diệp Huyền gật đầu.
Tú Cầm đứng dạng chân ra, mỉm cười nói: “Đừng nói bản vương không cho ngươi cơ hội. Nào, bước qua háng ta đi!”
Diệp Huyền gật đầu rồi đi tới trước mặt Tú Cầm, ngay sau đó hắn bỗng rút kiếm chém về phía trước, đường kiếm đâm thẳng tới phần háng của Tú Cầm.
Uỳnh!
Một đường kiếm quang bay đi, song phần háng của Tú Cầm vẫn chẳng bị làm sao!
Đường kiếm không có kết quả gì, Diệp Huyền lùi về phía sau cả trăm trượng.
Tú Cầm nhìn hắn, đoạn vỗ vào háng mình: “Có vậy thôi hả?”
Diệp Huyền siết chặt thanh kiếm trong tay. Nhục thân phòng ngự của Tú Cầm mạnh hơn con yêu thú trước đó rất nhiều!
Lại là một tên cứng đầu nữa!
Có điều, trong mắt Diệp Huyền không có bất cứ vẻ sợ hãi nào, thay vào đó là sự hưng phấn!
Tú Cầm lạnh lùng cười: “Một con kiến nho nhỏ mà cũng dám xông vào núi Đại Hoang ta, đúng là không biết tự lượng sức…”
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Lắm lời thật đấy!”
Dứt lời, hắn bỗng nhiên biến mất.
Một đường kiếm quang loé lên trên đỉnh đầu Tú Cầm. Tú Cầm nở nụ cười lạnh lùng, nó không tránh đi mà để mặc Diệp Huyền đâm kiếm lên đầu mình.
Uỳnh!
Kiếm quang nổ tung, thế nhưng đầu của Tú Cầm chẳng có vết kiếm chém nào cả!
Có điều, không gian trên đỉnh đầu nó thì đổ sụp!
Tú Cầm nhìn Diệp Huyền, nói với vẻ trào phúng: “Nhân loại, ngươi…”
Đúng lúc ấy, không gian tối đen trên đỉnh đầu nó bỗng có cả trăm đường kiếm khí ám sắc xuất hiện!
Cảm nhận được điều này, Tú Cầm bèn nhíu mày. Nó ngẩng đầu nhìn, lúc này, trăm đường kiếm khí ám sắc kia đang được kích nổ!
Rầm rầm!
Những tiếng nổ vang lên, không gian xung quanh Tú Cầm cũng bắt đầu nứt vỡ. Sức mạnh to lớn khiến Tú Cầm phải lùi về phía sau cả trăm trượng. Cùng lúc đó, không gian ngàn trượng quanh đó cũng biến thành một màu đen!
Sau khi Tú Cầm dừng lại, sắc mặt nó bèn trở nên dữ tợn, bởi lẽ lúc này trên người nó có hàng trăm vết kiếm chém!
Tú Cầm nhìn Diệp Huyền. Lúc này kiếm khí ám sắc dày đặc trước mặt hắn đã tăng lên cả vạn!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền bỗng dùng tâm niệm, hàng vạn kiếm khí bèn lao về phía Tú Cầm.
Thấy vậy, Tú Cầm bèn híp mắt lại. Ngay sau đó, nó bước lên trước một bước, đánh một quyền thật mạnh!
Một quyền này khiến đất trời rung chuyển!
Uỳnh uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, vô số kiếm khí vỡ tan, những tiếng nổ vang lên không dứt. Tú Cầm cũng phải liên tiếp lùi về phía sau. Trong lúc nó lùi, Diệp Huyền đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, một đường kiếm quang không ngừng loé lên xung quanh Tú Cầm.
Vụt vụt vụt vụt!
Những đường kiếm khí thì lao đi trong không gian!
Cứ thế, khoảng một khắc sau, Diệp Huyền quay lại vị trí ban đầu, mà những đường kiếm khí kia đều đã biến mất!
Tú Cầm vẫn còn sống!
Tuy trên người nó có rất nhiều vết kiếm chém, song không hề chí mạng, chỉ tương đương với việc con người bị rách da mà thôi!
Diệp Huyền nhìn Tú Cầm, trong mắt là vẻ nghiêm nghị. Nhục thân của con yêu vương này mạnh hơn không chỉ một chút so với con yêu thú trước đó đâu.
Tú Cầm liếc nhìn cơ thể mình, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền, nói với vẻ trào phúng: “Có vậy thôi sao?”
Nói đoạn, nó bèn đánh một quyền về phía Diệp Huyền.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh cực lớn cuộn trào, luồng sức mạnh này đi tới đâu là không gian nơi đó sụp đổ!
Khoảnh khắc Tú Cầm xuất quyền, Diệp Huyền bỗng nhiên biến mất. Ngay sau đó, trên đỉnh đầu Tú Cầm có một thanh kiếm thẳng tắp lao xuống, tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt đã ở trên đầu nó.
Rầm!
Trường kiếm rung lên, Diệp Huyền cảm giác hai cánh tay mình tê rần rần như vừa bị một miếng huyền thiết đâm vào vậy!
Đầu của Tú Cầm không bị làm sao hết!
Đường kiếm này của Diệp Huyền không có kết quả, hắn lập tức đâm kiếm về phía mắt phải nó.
Đúng lúc ấy, Tú Cầm nhắm mắt lại.
Rầm!
Đường kiếm này của Diệp Huyền tiếp tục không có kết quả. Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh to lớn bay ra. Khoảnh khắc nó bay đi, yêu vương Tú Cầm đột nhiên quay người đánh một quyền.
Rầm rầm!
Tinh không trước mặt đều bị nghiền nát!
Diệp Huyền lùi về phía sau cả ngàn trượng. Hắn vừa mới dừng lại thì Tú Cầm bỗng đánh một quyền!
Một quyền này khiến Diệp Huyền cảm thấy áp lực như có một ngọn núi lớn đè lên mình!
Cảm giác muốn nghẹt thở!