Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1057 - Chương 2747. Nhận Lấy Đi

Chương 2747. Nhận lấy đi Chương 2747. Nhận lấy đi

Con yêu thú nhìn Diệp Huyền: “Ngươi thắng rồi!”

Nói đoạn, nó bèn quay người chạy đi, chớp mắt cái đã biến mất ở tận cùng bình nguyên.

Thấy con yêu thú chạy đi, Diệp Huyền cũng thở phào một hơi.

Thực ra hắn cũng không thể kích nổ nữa rồi.

Bởi vì hiện giờ hắn đã đạt đến cực hạn của mình, nếu như còn cố kích nổ nữa thì thể nào cũng ngọc nát đá tan.

Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất và bắt đầu trị thương.

Chiến đấu với con yêu thú vừa rồi đã vắt kiệt sức lực của hắn. Nếu như không phải con yêu thú sơ suất thì hắn thực sự sẽ bị nó vắt cạn kiệt sức lực đến chết mất!

Không thể không nói, lần này đấu với con yêu thú khiến hắn phát hiện rất nhiều thiếu sót của bản thân.

Tốc độ không phải tuyệt đối!

Mặc dù tốc độ của hắn áp đảo con yêu thú, song sức mạnh của hắn thì lại không đủ. Kiếm của hắn không thể tạo thành uy hiếp chí mạng gì đối với con yêu thú.

Tốc độ kiếm nhanh nhưng không đủ mạnh!

Có điều, may mà sau khi chiến đấu với con yêu thú, Diệp Huyền cũng gặt hái được khá nhiều điều, trong đó lớn nhất là cách kiểm soát Kiếm Vực! Hắn không còn mờ mịt như trước kia nữa!

Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền đứng dậy, hắn vươn vai, lúc này cơ thể đã hồi phục được bảy, tám phần rồi.

Không thể không nói, hắn vẫn thấy hơi nhớ nhục thân Thần cảnh và Bất Tử Huyết Mạch!

Có nhục thân Thần cảnh và Bất Tử Huyết Mạch thì hắn có thể vắt kiệt sức con yêu thú kia!

Đương nhiên, hiện giờ khi không có nhục thân Thần cảnh và Bất Tử Huyết Mạch thì hắn cũng không hề sợ con yêu thú.

Diệp Huyền liếc nhìn thanh kiếm trong tay rồi khẽ mỉm cười, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.

Hiện giờ hắn nhận ra rằng tâm thái của hắn đã có sự thay đổi.

Càng lúc càng tự tin hơn!

Mà sự tự tin này đến từ thanh kiếm trong tay hắn!

Hai canh giờ sau, Diệp Huyền ra khỏi bình nguyên. Hắn đứng nguyên tại chỗ, trước mặt là rừng sâu nhìn không thấy điểm kết thúc.

Hắn liếc trái ngó phải, lúc này trời đã tối.

Sau một hồi trầm mặc, Diệp Huyền liếc nhìn khu rừng. Khu rừng này rất yên tĩnh, chẳng có một chút âm thanh nào cả.

Chắc chắn không bình thường!

Diệp Huyền liếc nhìn trái phải, hắn nhận ra mình có thể đi đường vòng, chỉ là phải tốn thêm hai canh giờ nữa mà thôi!

Hắn trầm mặc một hồi, cuối cùng không đi đường vòng nữa, bởi vì hắn đến đây là để luyện tập mà!

Nơi nào có nguy hiểm thì hắn tới nơi đó!

Sau khi tiến vào khu rừng, tầm nhìn của hắn tối hẳn đi, một cảm giác áp lực ập đến!

Diệp Huyền đi chầm chậm.

Đúng lúc ấy, hắn chợt dừng lại. Xung quanh hắn, cây cối đột nhiên rung chuyển.

Diệp Huyền chầm chậm nhắm mắt lại, một giọng nói vang lên trong đầu hắn: “Nhân loại?”

Diệp Huyền gật đầu.

Giọng nói này kì lạ vô cùng: “Nhân loại, sao ngươi dám bước vào đây?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Luyện tập!”

Giọng nói kia vang lên: “Thế nhưng nơi này rất nguy hiểm!”

Diệp Huyền mở mắt ra liếc nhìn xung quanh, xung quanh chẳng có gì cả.

Lúc này, giọng nói kia chuyển thành cười: “Nhân loại, ngươi không nhìn thấy ta đâu.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Tại sao?”

Giọng nói kia đáp: “Bởi vì ta là Mộc Linh! Ngươi biết Mộc Linh không?”

Thiên địa chi linh!

Diệp Huyền có hơi bất ngờ, dãy núi này không những có yêu thú mà còn có cả thiên địa chi linh!

Lúc này, Mộc Linh lại nói: “Nhân loại, phía trước là địa bàn của con yêu thú đại hung - yêu vương Tú Cầm. Con yêu thú đó lợi hại lắm, tính tình cũng cực kì xấu, ngươi đừng đến đó không là sẽ chết đấy.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Tại sao ngươi lại nhắc nhở ta như vậy?”

Mộc Linh nói: “Bởi vì ta mà không nhắc nhở ngươi là ngươi sẽ chết!”

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn mỉm cười: “Cảm ơn!”

Mộc Linh cũng cười: “Đừng khách sáo, ngươi mau trở về đi!”

Diệp Huyền lại lắc đầu: “Ta không thể trở về!”

Mộc Linh lấy làm lạ: “Tại sao chứ?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta muốn trở nên mạnh hơn!”

Mộc Linh nói: “Thế nhưng ta thấy ngươi đã rất mạnh rồi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Vẫn chưa đủ!”

Mộc Linh nói: “Ta hiểu rồi! Ngươi muốn mạnh hơn nữa!”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Đúng vậy!”

Nói đoạn, hắn bèn tiến về phía trước.

Lúc này, một cái bình gỗ đột nhiên bay đến trước mặt hắn.

Diệp Huyền lấy làm lạ: “Đây là?”

Mộc Linh nói: “Tinh mộc linh dịch, có thể trị thương, ngươi giữ lấy mà dùng!”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười. Không thể không nói, thiên địa chi linh thực sự rất lương thiện.

Hắn có thể cảm nhận được thiện ý của Mộc Linh, thiện ý rất chân thành!

Diệp Huyền cũng không hề từ chối mà cất bình gỗ đi, đoạn cười nói: “Cảm ơn nhé!”

Mộc Linh mỉm cười: “Đừng khách khí, nhân loại, bảo trọng!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn mỉm cười: “Ta cũng tặng ngươi chút đồ!”

Nói đoạn, hắn bèn xoè tay ra, những đường tử khí bay lên!

Lúc này, Mộc Linh kinh ngạc hô lên: “Ôi… nhân loại, tử khí của ngươi là tử khí gì vậy? Sao nó lại thuần khiết như vậy, từ trước đến nay ta chưa bao giờ thấy linh khí thuần khiết như vậy!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Thích không?”

Lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện ở phía cách Diệp Huyền không xa. Nữ tử này mặc váy dài màu xanh lục, ngũ quan tinh tế, trông như một tinh linh!

Nữ tử nhìn đám tử khí kia, đôi mắt nàng tròn to, trông rất bất ngờ.

Diệp Huyền mỉm cười: “Tặng ngươi hết đấy!”

Nữ tử nhìn hắn, nàng chớp mắt: “Cho ta hết sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Nữ tử do dự một lát rồi nói: “Quý lắm đó!”

Diệp Huyền giơ bình gỗ trong tay lên, cũng mỉm cười: “Cái này cũng rất quý mà!”

Nữ tử lắc đầu: “Không quý bằng tử khí đâu! Những đường tử khí này có thể giúp ta tiến hoá đấy!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Mau nhận lấy đi đi!”

Nữ tử do dự một lát rồi nói: “Vậy ta nhận đây!”

Diệp Huyền gật đầu: “Nhận đi!”

Nữ tử nhìn hắn, khẽ nói: “Cảm ơn nhé!”

Nói đoạn, nàng khịt khịt mũi, những luồng tử khí kia bèn tiến vào cơ thể nàng.

Sau khi những luồng tử khí này tiến vào cơ thể nàng, cơ thể nữ tử đột nhiên run lên, một luồng linh khí cực kì thuần khiết cuộn trào trong cơ thể nàng. Cùng lúc đó, cây cối xung quanh cũng rung chuyển!
Bình Luận (0)
Comment