Chương 2746. Đầu hàng
Chương 2746. Đầu hàng
Con yêu thú cười gằn, đang định ra tay thì đúng lúc ấy, không gian trước mặt nó bỗng “răng rắc.” Ngay sau đó, không gian biến thành một màu đen!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt con yêu thú lập tức thay đổi. Nó đang định lùi lại thì lúc này, bên trong ám không gian đó, bỗng có vô số thanh phi kiếm ám năng lượng xuất hiện. Ngay sau đó, những thanh phi kiếm ám năng lượng ấy lao về phía con yêu thú!
Không những thế còn có cả Kiếm Vực nữa!
Gương mặt con yêu thú co rúm lại. Lần này nó không đối đầu trực diện nữa mà xoay người nhảy lên, chớp mắt đã ở cách đó ngàn trượng.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền ở phía xa không khỏi sững sờ. Cái con này không đối đầu trực diện nữa hả?
Ở phía xa xa, yêu thú nhìn chằm chằm Diệp Huyền. Nó không động đậy, chỉ chờ không gian bị vỡ này khôi phục!
Đương nhiên Diệp Huyền cũng hiểu được ý đồ của con yêu thú. Hắn cứ không để không gian khôi phục đấy, thế nên hắn lại dùng kiếm phá nát không gian…
Cứ thế, một người một thú bắt đầu giằng co.
Giằng co cả một ngày một đêm luôn!
Chẳng ai chịu lùi bước!
Ở phía xa xa, con yêu thú nhìn Diệp Huyền, lạnh lùng cười: “Nhân loại, ngươi không mệt sao?”
Diệp Huyền trầm mặc. Mẹ kiếp, cái con này định giằng co với hắn đến cùng đây mà!
Con yêu thú lại lao đến và chuẩn bị đánh một trận dài kì.
Diệp Huyền liếc nhìn con yêu thú. Hắn cũng hết cách thôi. Mặc dù kiếm của hắn nhanh, song vẫn không thể miểu sát con yêu thú này. Hơn nữa hắn chỉ có thi triển Kiếm Vực mới trấn áp được con yêu thú. Song chỉ cần hắn phá tan không gian là con yêu thú lại chạy.
Điều quan trọng nhất là hắn mà lùi thì con yêu thú sẽ đuổi!
Nó muốn bào mòn sức với hắn đây mà!
Diệp Huyền cạn lời, bởi lẽ hắn với con yêu thú này chẳng ai làm gì được ai.
Thế nhưng hắn cũng không chơi trò bào mòn sức lực với nó được!
Hình như nhớ tới điều gì đó, hắn bỗng quay người chạy. Thấy vậy, con yêu thú bèn nhảy lên và xông về phía Diệp Huyền. Không gian nơi nó đi qua đều biến dạng, thế nhưng không hè bị vỡ, bởi vì nó đã kiềm chế sức mạnh của mình!
Ở phía xa, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại rồi rút kiếm chém về phía trước. Mục tiêu trong đường kiếm này của hắn không phải yêu thú mà là không gian trước mặt nó.
Kiếm của Diệp Huyền vừa chém xuống thì không gian trước mặt hắn lập tức tan vỡ.
Tuy nhiên lúc này con yêu thú bỗng dừng lại. Ngay sau đó, nó quay người nhảy lên, xuất hiện ở chỗ cách Diệp Huyền cả ngàn trượng.
Thế nhưng khi nó vừa mới dừng lại thì một thanh kiếm đã bay đến!
Kiếm chém xuống, không gian trước mặt con yêu thú bèn nứt vỡ.
Thấy không gian bị nứt vỡ, đôi đồng tử của con yêu thú bèn co lại. Nó còn chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà lập tức quay người chạy. Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt đã xuất hiện ở nơi cách đó ngàn trượng.
Tuy nhiên, khi nó vừa mới dừng lại thì kiếm lại bay đến.
Có điều lần này không gian không nứt vỡ nữa!
Lần này con yêu thú không lùi lại, nó để mặc Diệp Huyền chém kiếm lên đầu mình.
Uỳnh!
Một đường kiếm quang tan đi.
Con yêu thú đỡ thẳng nhát kiếm này. Lần này, nó không để kiếm của Diệp Huyền bay đi mà tóm chặt lấy, sau đó ném mạnh kiếm của hắn lên mặt đất. Tiếp đó, nó giẫm mạnh lên kiếm của Diệp Huyền.
Con yêu thú nhìn Diệp Huyền và lạnh lùng cười: “Nhân loại, ngươi không còn kiếm nữa rồi.”
Diệp Huyền trầm mặc, nom sắc mặt hắn không được ổn cho lắm.
Con yêu thú lại càng đắc ý hơn: “Nhân loại, ngươi sốt sắng quá. Đến lượt ta rồi.”
Nói đoạn, nó bỗng nhiên nhảy lên, phóng thẳng đến đỉnh đầu Diệp Huyền, sau đó đánh một chưởng về phía hắn.
Một chưởng này như một ngọn núi đè xuống, không gian xung quanh Diệp Huyền lập tức biến thành một không gian lốc xoáy.
Không gian không hề vỡ tung!
Diệp Huyền kinh ngạc, con yêu thú này rất biết cách kiểm soát sức mạnh của mình!
Hắn không nghĩ nhiều nữa mà xoè tay ra, Thiên Tru Kiếm bèn xuất hiện trong tay hắn. Ngay sau đó, hắn vung kiếm chém mạnh về phía trước. Mục tiêu trong đường kiếm này vẫn không phải con yêu thú mà là không gian trước mặt mình. Do ảnh hưởng từ sức mạnh của con yêu thú nên không gian xung quanh Diệp Huyền đã bên bờ sụp đổ. Thế nên khi hắn vung kiếm, không gian lập tức vỡ tan!
Có điều Diệp Huyền cũng bay mạnh về phía sau!
Bởi lẽ sức mạnh trong đường kiếm vừa rồi của hắn vẫn không mạnh bằng sức mạnh của con yêu thú. Thế nhưng trong lúc bay đi, không gian vỡ vụn kia đột nhiên xuất hiện rất nhiều kiếm khí. Ngay sau đó, những đường kiếm khí này đã bị Diệp Huyền kích nổ.
Rầm rầm!
Những tiếng nổ như sấm rền vang lên đinh tai nhức óc giữa đất trời!
Chỉ trong chốc lát, con yêu thú đã bay ngược về phía sau. Như vậy thôi vẫn chưa kết thúc, kiếm khí được Diệp Huyền kích nổ, không gian quanh đó vạn dặm cũng bắt đầu nổ tung và biến thành một màu đen.
Diệp Huyền gào lên: “Ngưng!”
Dứt lời, những nguồn ám năng lượng bèn hoá thành kiếm khí. Chỉ trong chốc lát, chúng đã ngưng tụ thành mười mấy vạn thanh kiếm khí. Có điều, lúc này sắc mặt Diệp Huyền cũng trở nên tái nhợt.
Quá tốn sức!
Không nghĩ ngợi nhiều, hắn đang định khiến những đường kiếm khí này bùng nổ thì con yêu thú phía xa đột nhiên gào lên: “Nhân loại, ta đầu hàng!”
Đầu hàng?
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn sững sờ. Hắn nhìn con yêu thú, lúc này toàn thân con yêu thú đã huyết nhục mơ hồ, nhất là đôi cánh của nó, một cái cánh đã bị nổ tung, trông thê thảm vô cùng!