Chương 2745. Nghỉ ngơi đã rồi đánh
Chương 2745. Nghỉ ngơi đã rồi đánh
Diệp Huyền cạn lời.
Mẹ kiếp, con yêu thú này chưa trưởng thành hả?
Sao nó nói được mấy câu vô tri quá vậy?
Hình như nhớ tới điều gì đó, đôi đồng tử của Diệp Huyền co lại, hắn nhìn con yêu thú!: “Mẹ nó, ngươi đang kéo dài thời gian!”
Hắn vừa dứt lời thì không gian hắc động đã dần phục hồi.
Trời đất này có pháp tắc, chỉ cần không gian không bị huỷ hẳn thì vẫn có thể phục hồi được!
Mà lúc này, không gian xung quanh đang khôi phục!
Con yêu thú này không ngốc, nó tinh ranh lắm. Nó đang kéo dài thời gian đây mà!
Con yêu thú nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt lạnh lùng: “Nhân loại, ngươi cũng không ngốc đâu!”
Trong lúc nói chuyện, không gian xung quanh đã khôi phục được sáu, bảy phần.
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức sầm xuống. Hình như hắn nhớ tới điều gì đó nên bỗng nhìn con yêu thú: “Hình như ngươi bị thương rất nặng đó!”
Yêu thú lạnh lùng cười: “Chẳng phải ngươi cũng bị thương nặng hay sao?”
Diệp Huyền chớp mắt: “Ngươi có kẻ địch nào khác trong dãy núi này không?”
Nghe vậy, con yêu thú bèn nhíu mày.
Thấy vây, Diệp Huyền cười he he: “Tiếp tục đánh thì chỉ khiến cả hai đều thảm bại. Chi bằng thế này đi, chúng ta trị thương, trị thương xong lại tiếp tục đánh!”
Hiện giờ Diệp Huyền cần thời gian, bởi vì xương hai cánh tay của hắn đã bị con yêu thú này đánh gãy!
Có điều, cũng may là điều này đã giúp hắn hiểu ra được sự kết hợp giữa Ám Vực và Kiếm Vực. Có thể nói, hai thứ này kết hợp với nhau xong thì Diệp Huyền lại càng mạnh hơn, nhất là khi đối thủ hoặc chính hắn đánh tan không gian. Trong tình huống đó, hắn sẽ ở trong ám không gian, sức chiến đấu tăng lên không biết bao nhiêu lần!
Đương nhiên Ám Vực không phải là ngoại lực, hơn nữa hắn cũng đã dung hợp Ám Vực và Kiếm Vực với nhau rồi.
Có thể nói giờ kiếm đạo của Diệp Huyền đã được cải thiện rất nhiều!
Nghe hắn nói vậy, con yêu thú bèn trầm mặc.
Đương nhiên là nó không ngốc, cứ tiếp tục đánh thì cả hai đều sẽ thảm bại. Lúc này, nếu nó còn bị trọng thương nữa thì nhỡ đâu kẻ địch khác của nó nhân cơ hội tấn công, điều này không hề có lợi cho nó.
Dẫu sao thì nó với nhân loại này không có thâm thù đại hận gì, cả hai chỉ khác trận doanh mà thôi.
Nghĩ đến đây, con yêu thú bèn nhìn Diệp Huyền: “Vậy thì nghỉ ngơi đã rồi đánh!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Con yêu thú chầm chậm lui xuống. Diệp Huyền cũng không làm gì, hắn bắt buộc phải nhìn con yêu thú này lui đi mới được. Bằng không con yêu thú này mà bỗng đánh úp thì cũng khó mà đối phó!
Sau khi con yêu thú rời đi, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất và bắt đầu trị thương!
Không có huyết mạch chi lực nên hắn chỉ đành dùng huyền khí để khôi phục cơ thể. Mặc dù chậm nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Trong lúc trị thương, Diệp Huyền nhớ lại khoảnh khắc giao thủ với con yêu thú.
Mới đầu, hắn bị khí thế của con yêu thú trấn áp, dẫn đến việc bị khống chế!
Khí thế!
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu. Trước kia hắn cũng từng dùng kiếm thế, thế nhưng hắn nhận ta “thế” của mình và con yêu thú này chênh lệch quá lớn!
Khí thế là gì?
Diệp Huyền rơi vào trầm tư.
Hắn bỗng nhận ra khi mình từ bỏ nhục thân và huyết mạch chi lực, lúc nào hắn cũng phát hiện được những thiếu sót của mình.
Thực sự có quá nhiều thiếu sót!
Cứ thế, khoảng một canh giờ sau, hai tay của Diệp Huyền đã khôi phục. Vết thương trên cơ thể hắn cũng hồi phục được tám, chín phần!
Diệp Huyền đứng dậy hoạt động chân tay, xương cốt khắp người lập tức kêu răng rắc!
Hắn hít một hơi thật sâu rồi xoè tay trái ra, Vô Thượng Kiếm bèn xuất hiện trong tay hắn. Diệp Huyền khẽ mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn nhận ra khi cầm kiếm mình đã tự tin hơn rất nhiều.
Cảm giác tự tin này là do hắn tự tạo ra!
Diệp Huyền tiếp tục đi về phía trước. Khoảng một canh giờ sau, hắn lại nhìn thấy con yêu thú ban nãy đại chiến với mình. Lúc này, con yêu thú cũng đã bình phục kha khá rồi!
Yêu thú nhìn Diệp Huyền, ánh mắt của nó bình tĩnh hơn trước đó rất nhiều.
Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: “Tới chiến thôi!”
Dứt lời, hắn bỗng xông về phía con yêu thú!
Hắn lao đi!
Thấy Diệp Huyền bỗng nhiên lao đến, con yêu thú lập tức sững sờ. Cái tên này chủ động động thủ?
Lúc Diệp Huyền xông về phía con yêu thú, trên mặt hắn vẫn là nụ cười như thể hắn ăn chắc con yêu thú này rồi vậy. Cùng lúc đó, một luồng kiếm khí cũng bao trùm lấy con yêu thú!
Con yêu thú nhìn hắn và nhíu mày. Ánh mắt và nụ cười của Diệp Huyền khiến nó rất khó chịu. Cảm giác đó giống kiểu Diệp Huyền ăn chắc nó vậy!
Con yêu thú bỗng nhảy lên rồi lao về phía Diệp Huyền. Nó lao đi làm không gian xung quanh cuộn trào, thế nhưng không hề nứt vỡ. Rất rõ ràng, nó đã kiềm chế sức lực của mình!
Nó không thể không làm như vậy. Không gian mà vỡ nát là sức chiến đấu của nhân loại này sẽ tăng vọt… nó vẫn thấy hơi sợ hai loại vực kia!
Một người một thú vừa mới gặp nhau đã chiến!
Lúc Diệp Huyền xông đến đỉnh đầu con yêu thú, hắn rút kiếm chém mạnh xuống.
Bạt Kiếm Thuật!
Đường kiếm này xé rách không gian. Cùng lúc đó, Kiếm Vực của hắn cũng xuất hiện.
Uỳnh!
Diệp Huyền chém lên đầu con yêu thú. Ngay lập tức, cả người hắn bay ra ngoài. Còn con yêu thú kia cũng phải rơi xuống vì phải chịu sức mạnh của Diệp Huyền, cuối cùng nó ngã trên mặt đất.
Vừa mới ngã xuống mặt đất, con yêu thú đứng dậy ngay lập tức. Nó ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền phía không xa. Lúc này Diệp Huyền đã cách nó cả trăm trượng!