Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1067 - Chương 2757. Quả Thực Quá Kinh Khủng!

Chương 2757. Quả thực quá kinh khủng! Chương 2757. Quả thực quá kinh khủng!

Chương 2757: Quả thực quá kinh khủng!

Ách Nạn Chi Môn trâu bò là thế, tuy nhiên khi đứng trước mặt vị kiếm tu kia cũng chẳng dám ho he gì!

Thực ra hiện giờ Diệp Huyền có một vài kế hoạch bí mật. Tuy nhiên hắn không thực hiện, bởi lẽ hắn đã đồng ý với kiếm tu là sẽ ra khỏi đây bằng chính thực lực của mình, không lừa lọc, không giở trò.

Lúc này, Cổ Nguyệt yêu vương đột nhiên chau chặt mày lại.

Mang Sơn yêu vương trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”

Cổ Nguyệt yêu vương quay đầu nhìn về phía chân trời: “Ta không liên lạc được với Hách Liên yêu vương!”

Mang Sơn yêu vương nhíu mày: “Xảy ra chuyện rồi sao?”

Cổ Nguyệt yêu vương trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi đi xem sao đi!”

Mang Sơn yêu vương gật đầu, sau đó bèn biến mất.

Cổ Nguyệt yêu vương nhìn Diệp Huyền: “Ngươi rất bình tĩnh!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Thực ra ta cũng thấy hơi hoảng đấy!”

Cổ Nguyệt yêu vương mỉm cười: “Ta không nhận ra điều này!”

Diệp Huyền đột nhiên nói: “Ngươi có từng nghĩ đến việc tại sao người thần bí kia lại nói cho ngươi biết ta có tử khí không?”

Cổ Nguyệt yêu vương híp mắt lại: “Ý ngươi là người đó muốn lợi dụng bọn ta để giết ngươi?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi thấy sao?”

Cổ Nguyệt yêu vương trầm mặc.

Thực ra hắn ta cũng đang nghĩ về vấn đề này

Tại sao đối phương lại nói cho hắn ta biết nhân loại này có tử khí?

Rất rõ ràng, đối phương muốn lợi dụng hắn ta để giết nhân loại này.

Vậy thì có vấn đề rồi đây.

Nhân loại trước mắt này là ai?

Sắc mặt Cổ Nguyệt yêu vương dần trở nên nghiêm nghị, bởi lẽ hắn ta phát hiện chuyện này không hề đơn giản một chút nào.

Có người muốn mượn tay hắn ta để trừ khử nhân loại này!

Nói một cách đơn giản thì là có người muốn lợi dụng Đại Hoang sơn mạch!

Ở một bên khác, Mang Sơn yêu vương xuất hiện trước mặt kiếm tu. Nhìn kiếm tu, hắn ta chầm chậm siết chặt tay: “Hách Liên yêu vương đâu?”

Kiếm tu nói: “Chết rồi!”

Nghe vậy, Mang Sơn yêu vương bèn trợn trừng mắt: “Chết rồi?”

Kiếm tu gật đầu.

Mang Sơn yêu vương nhìn kiếm tu một lát rồi lặng lẽ rời đi.

Hắn ta không nghi ngờ kiếm tu, bởi trực giác mách bảo hắn ta rằng vị kiếm tu này rất nguy hiểm.

Không lâu sau, Mang Sơn yêu vương trở lại bên cạnh Cổ Nguyệt yêu vương, hắn ta trầm giọng nói: “Vị kiếm tu kia nói Hách Liên đã chết!”

Chết rồi!

Cổ Nguyệt yêu vương không khỏi túm lấy hắn ta: “Ngươi chắc chứ?”

Mang Sơn yêu vương trầm giọng nói: “Vị kiếm tu kia nói vậy đấy!”

Sắc mặt Cổ Nguyệt yêu vương dần trở nên âm u: “Nhưng mà ngươi có trông thấy thi thể của Hách Liên không?”

Mang Sơn yêu vương lắc đầu.

Cổ Nguyệt yêu vương liếc nhìn Mang Sơn yêu vương: “Có biết thực lực của kiếm tu đó không?”

Mang Sơn yêu vương lắc đầu: “Không cảm nhận được!”

Không cảm nhận được!

Sắc mặt Cổ Nguyệt yêu vương trầm xuống.

Thực lực của Hách Liên yêu vương xếp thứ hai trong mười yêu vương, hơn nữa hắn ta còn tu luyện nhục thân đến Vĩnh Hằng cảnh.

Nếu như vị kiếm tu kia còn giết được cả Hách Liên yêu vương thì thực lực của hắn ta…

Quả thực quá kinh khủng!

Cổ Nguyệt yêu vương liếc nhìn Diệp Huyền: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Diệp Huyền đang định nói dối, song cứ nghĩ đến việc đã đồng ý với kiếm tu là không giở trò nên hắn lập tức phẫn nộ, chĩa kiếm vào Cổ Nguyệt yêu vương: “Bớt phí lời đi, muốn chiến thì chiến!”

Mang Sơn yêu vương: “…”

Cổ Nguyệt yêu vương nhìn chằm chằm Diệp Huyền.

Mẹ kiếp, nhân loại này kiêu căng quá!

Ở một bên, Mang Sơn yêu vương nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: “Ngươi đừng tưởng mình có người phía sau là có thể kiêu căng nhé, bản vương cho ngươi hay, ngươi…”

Diệp Huyền đột nhiên gào lên: “Bớt phí lời đi, chúng ta chiến thôi!”

Nói đoạn, hắn bèn xông về phía Mang Sơn yêu vương.

Vụt!

Kiếm quang loé lên!

Thấy vậy, Mang Sơn yêu vương lập tức phẫn nộ: “Hỗn xược!”

Nói đoạn, hắn ta bèn xông lên phía trước và đánh một quyền.

Uỳnh uỳnh!

Một vầng kiếm quang bùng lên. Diệp Huyền lập tức bay về phía sau cả trăm trượng, thế nhưng Mang Sơn yêu vương cũng phải lùi lại mấy chục trượng. Hơn nữa, trong lúc lùi lại, có vô số phi kiếm bay về phía hắn ta!

Rầm rầm rầm rầm!

Mang Sơn yêu vương bị những phi kiếm kia ép phải lùi mãi về phía sau. Sau khi lùi được khoảng trăm trượng, hắn ta bỗng đánh một quyền về phía trước!

Ầm!

Phi kiếm lập tức bị đánh bay!

Thế nhưng đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta và chém kiếm xuống.

Bạt Kiếm Thuật!

Một kiếm của hắn rơi xuống, kiếm quang tựa tuyết, không gian cũng vỡ tan!

Ánh mắt Mang Sơn yêu vương hiện lên lệ khí, hắn ta lại tung một quyền.

Uỳnh uỳnh!

Không gian xung quanh hai người lập tức nổ tung. Sức mạnh của Diệp Huyền cũng không hề thua kém so với Mang Sơn yêu vương. Hắn bay ngược về phía sau, tuy nhiên khoảnh khắc bay đi, không gian tối đen xung quanh Mang Sơn yêu vương đột nhiên bùng nổ.

Ầm ầm ầm!

Mang Sơn yêu vương bị đánh bay về phía sau cả ngàn trượng. Mà lúc này, trên người hắn ta đã huyết nhục mơ hồ.

Ở phía xa xa, Diệp Huyền dừng lại. Hắn đang định ra tay một lần nữa thì hình như lại nhớ đến điều gì đó mà bỗng nhìn Cổ Nguyệt yêu vương: “Ngươi đừng đứng nhìn nữa! Hai người các ngươi cùng ra tay đi chứ!”

Cổ Nguyệt yêu vương nhìn chằm chằm vào hắn: “Nhân loại, ngươi kiêu căng quá rồi đấy!”

Diệp Huyền quát: “Lão tử cầu tử!”

Cổ Nguyệt yêu vương: “…”

Ở phía không xa, Mang Sơn yêu vương cũng gào lên: “Cổ Nguyệt, cùng ra tay đi, chém chết nhân loại kia!”

Nói đoạn, hắn ta đang định động thủ thì bị Cổ Nguyệt ngăn lại.
Bình Luận (0)
Comment