Chương 2758. Thực sự đáng sợ
Chương 2758. Thực sự đáng sợ
Chương 2758: Thực sự đáng sợ
Mang Sơn yêu vương liếc nhìn Cổ Nguyệt yêu vương, Cổ Nguyệt yêu vương bèn truyền âm: “Đừng kích động, nhân loại này lai lịch không nhỏ. Nếu như đả thương hắn thì e là không có chuyện gì hay ho đâu!”
Mang Sơn yêu vương gằn giọng nói: “Hắn quá ngạo mạn!”
Cổ Nguyệt yêu vương nói: “Tại sao hắn lại ngạo mạn như vậy? Chắc chắn là do hắn có chỗ dựa! Bằng không với thực lực của hắn, sao hắn dám ngông cuồng như thế?’
Mang Sơn yêu vương siết chặt hai tay với vẻ mặt hung tợn.
Lúc này, Cổ Nguyệt yêu vương lại bảo: “Mang Sơn, ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, chúng ta đánh kẻ nhỏ thì thể nào kẻ lớn cũng đến, đánh lớn thì kẻ lớn hơn nữa sẽ đến!”
Mang Sơn yêu vương: “…”
Kẻ lớn!
Mang Sơn yêu vương trầm mặc, hắn ta biết Cổ Nguyệt yêu vương đang kiêng dè vị kiếm tu kia!
Thực ra hắn ta cũng sợ vị kiếm tu kia nữa là!
Nếu như Hách Liên yêu vương thực sự chết trong tay vị kiếm tu đó thì thực lực của hắn ta không phải thứ mà Cổ Nguyệt yêu vương có thể đối phó được.
Thế nhưng nhân loại này thực sự quá hống hách!
Hắn ta ức chế lắm!
Cổ Nguyệt yêu vương đột nhiên nói: “Mang Sơn, ngươi nghĩ mà xem, tại sao người thần bí kia lại nói cho chúng ta biết Diệp Huyền có tử khí? Rất đơn giản, đối phương muốn mượn tay chúng ta để giết Diệp Huyền. Hay nói một cách khác, đối phương muốn chúng ta liều mạng với Diệp Huyền, sau đó làm ngư ông đắc lợi!”
Mang Sơn trầm giọng nói: “Chuyện này đúng thật là không hề đơn giản!”
Cổ Nguyệt yêu vương gật đầu: “Mặc dù tử khí rất quý, thế nhưng chúng ta không thể làm bia đỡ đạn cho người khác được!”
Mang Sơn nói: “Thế theo ngươi thấy, chúng ta nên làm gì?”
Cổ Nguyệt yêu vương mỉm cười: “Rất đơn giản, ngồi yên quan sát, tuỳ cơ ứng biến!”
Mang Sơn yêu vương trầm mặc một hồi rồi gật đầu: “Nghe theo ngươi!”
Lúc này, Diệp Huyền phía xa xa đột nhiên lên tiếng: “Các ngươi có đánh nữa hay không đấy?”
Cổ Nguyệt yêu vương nhìn Diệp Huyền và mỉm cười: “Tiểu huynh đệ có thực lực kinh người, chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, chúng ta nhận thua, nhận thua!”
Diệp Huyền: “…”
Cổ Nguyệt yêu vương lại nói: “Tiểu huynh đệ mà muốn rèn giũa bản thân thì có thể tới Táng Sơn phía trước!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Táng Sơn?”
Cổ Nguyệt yêu vương gật đầu: “Nơi đó thích hợp với tiểu huynh đệ lắm đấy.”
Diệp Huyền hỏi: “Đó là nơi như thế nào?”
Cổ Nguyệt yêu vương mỉm cười: “Nói một cách tương đối thì đó là một nơi khá nguy hiểm, thích hợp để tiểu huynh đệ đi!”
Diệp Huyền liếc nhìn hắn ta: “Ta thấy ngươi cũng khá mạnh đấy! Ngươi thật sự không liên thủ với Mang Sơn yêu vương sao? Hai người các ngươi mà liên thủ thì chắc chắn ta không đánh lại được đâu!”
Cổ Nguyệt yêu vương vội lắc đầu: “Tiểu huynh đệ cứ nói đùa!”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Ta thật sự không có chỗ dựa mà!”
Cổ Nguyệt yêu vương gật đầu: “Ta hiểu, ta hiểu!”
Diệp Huyền: “…”
Mang Sơn yêu vương ở bên cạnh nói: “Nếu như ngươi muốn rèn luyện bản thân thì cứ tới Táng Sơn. Nơi đó chưa từng có nhân loại nào đặt chân tới.”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Trước đó ta đã giết con của ngươi đấy!”
Mang Sơn yêu vương nói: “Ta có hơn một vạn đứa con, ngươi giết đứa nào thế?’
Diệp Huyền trợn mắt.
Cổ Nguyệt yêu vương ở bên cạnh bỗng nhiên nói: “Tiểu huynh đệ, nếu giờ ngươi tới Táng Sơn thì cứ đi thẳng về phía trước, khoảng hai canh giờ sau là tới Táng Sơn.”
Nói đoạn, hắn ta và Mang Sơn yêu vương bèn biến mất.
Diệp Huyền đứng tại chỗ, hắn thấy hơi cạn lời.
Mẹ kiếp, hai cái tên này lại không đánh nữa!
Một lát sau, Diệp Huyền tiến lên phía trước. Mục tiêu của hắn chính là Táng Sơn.
Hắn biết Cổ Nguyệt yêu vương không hề có lòng tốt, tuy nhiên như vậy lại hợp ý hắn.
Lần này hắn tới núi Đại Hoang với mục đích chủ yếu là rèn luyện bản thân!
Nơi nào có nguy hiểm thì hắn sẽ đi nơi đó!
Diệp Huyền biến mất không lâu sau thì Cổ Nguyệt yêu vương và Mang Sơn yêu vương lại xuất hiện. Mang Sơn yêu vương trầm giọng nói: “Cái tên này đến Táng Sơn thật!”
Cổ Nguyệt yêu vương khẽ nói: “Rốt cuộc lai lịch của cái tên này là gì…”
Mang Sơn yêu vương lắc đầu: “Không biết nữa!”
Cổ Nguyệt vương quay đầu nhìn: “Ban nãy ta đả thử liên lạc với Hách Liên yêu vương, tuy nhiên không nhận được một chút tin tức nào cả! Xem ra hắn ta thực sự đã chết trong tay vị kiếm tu kia.”
Nghe vậy, Mang Sơn yêu vương bèn nghiêm mặt lại.
Cổ Nguyệt yêu vương khẽ nói: “Người thần bí trước đó…”
Nói đến đây, hình như hắn ta nhớ ra điều gì đó nên không nói tiếp nữa.
Mang Sơn yêu vương trầm giọng nói: “Vị kiếm tu kia mới thực sự đáng sợ!”
Kiếm tu!
Cổ Nguyệt yêu vương quay đầu nhìn về phía nền trời, khẽ nói: “Chúng ta cứ ngồi yên quan sát là được!”
Ở một bên khác, Diệp Huyền chầm chậm đi về phía xa.
Trầm tư!
Hắn nhận ra hiện giờ mình có một khuyết điểm cực lớn, đó chính là sức mạnh trong kiếm của hắn không đủ.
Hiện giờ mặc dù kiếm của hắn có thể phá vỡ phòng ngự nhục thân Thần cảnh, thế nhưng không chí mạng.
Đối với những cường giả cấp bậc như Mang Sơn yêu vương thì phần thắng của hắn thực sự không lớn, nhiều nhất cũng chỉ được bốn phần, bởi lẽ hắn không thể sơ sẩy, hắn mà sơ sẩy là chắc chắn sẽ chết!
Bây giờ Diệp Huyền không có nhục thân mạnh, chỉ cần trúng một quyền thôi thì nhục thân của hắn sẽ bị đánh vỡ!
Do đó, trong lúc giao thủ với Mang Sơn yêu vương, hắn bắt buộc phải cẩn thận, bởi Mang Sơn yêu vương có thể chịu được cả trăm đường kiếm của hắn, song hắn thì không chịu được một quyền của đối phương!
Không thể không nói, hắn thật sự có hơi nhớ nhục thân Thần cảnh của mình.
Nếu như có nhục thân Thần cảnh thì hắn có thể coi Mang Sơn yêu vương như con trai mà đánh!