Chương 2767. Ngông cuồng như vậy sao?
Chương 2767. Ngông cuồng như vậy sao?
Chương 2767: Ngông cuồng như vậy sao?
Thiên Khưu nhìn hắn và mỉm cười lạnh lùng: “Sỉ nhục Ách Nạn Giới các ngươi? Ách Nạn Giới của ngươi là cái nơi khỉ ho cò gáy nào mà cũng xứng được Thiên gia chúng ta sỉ nhục? Ở trước mặt Thiên gia chúng ta thì Ách Nạn Giới các ngươi chẳng bằng một con kiến, ngươi…”
Đúng lúc ấy, một đường huyết quang bên trong cơ thể Diệp Huyền đột nhiên bay ra!
Uỳnh!
Thiên Khưu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một huyết môn đập trúng. Ngay sau đó, hắn ta đã tan nát thần hồn!
Một chút cặn cũng chẳng còn!
Người ra tay là Ách Nạn Chi Môn!
Thấy Ách Nạn Chi Môn ra tay, sắc mặt Vãn Quân bèn trở nên nghiêm nghị, không biết nàng đang nghĩ điều gì.
Diệp Huyền liếc nhìn Ách Nạn Chi Môn. Mẹ kiếp, hắn phát hiện cái cửa này còn lợi hại hơn hắn tưởng nhiều lắm!
Nam tử thanh niên kia ít nhất cũng phải đạt Vĩnh Hằng cảnh, tuy nhiên hắn ta đã bị miểu sát!
Có thể nói, trừ tam kiếm ra thì thật sự chẳng ai có thể khống chế được cánh cửa này!
Sau này khi đối mặt với cánh cửa này, có phải hắn cũng nên tỏ ra thiện chí một chút không?
Trên bầu trời, Ách Nạn Chi Môn khẽ rung chuyển, xung quanh là những đường lôi quang loé sáng.
Phẫn nộ!
Nó đang rất phẫn nộ!
Bị kiếm tu kia bắt nạt thì thôi đi!
Đến cả cái thứ rác rưởi này cũng dám sỉ nhục Ách Nạn Giới?
Tưởng Ách Nạn Giới dễ bắt nạt lắm hả?
Đúng lúc ấy, ở một nơi khác trong Đại Hoang sơn mạch , kiếm tu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Ách Nạn Chi Môn.
Cái nhìn của kiếm tu khiến Ách Nạn Chi Môn sợ đến mức lập tức hoá thành một đường huyết quang và tiến vào cơ thể Diệp Huyền.
Diệp Huyền và Vãn Quân nhìn nhau.
Trong tầng thứ chín, Ách Nạn Chi Môn trốn trong một góc run rẩy…
Lúc này, tiểu tháp tới tầng thứ chín, nó bay đến trước mặt Ách Nạn Chi Môn, nhảy nhót nói: “Tiểu Ách, trước kia ta đã bảo ngươi nhận ta làm cha ấy, chuyện này ngươi suy nghĩ đến đâu rồi? Hay là ngươi không muốn làm con của ta, thế thì ngươi nhận ta làm gia gia luôn đi!”
Ách Nạn Chi Môn: “…”
Nghe tiểu tháp nói vậy, Vãn Quân bỗng bảo: “Chuyện này đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi!”
Diệp Huyền nói: “Đó là do cái cửa kia giết!”
Vãn Quân quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Cái cửa đó là của ngươi còn gì?”
Diệp Huyền bảo: “Là của ta, nhưng mà nó làm nó chịu, nó phải tự giải quyết!”
Vãn Quân do dự một lát rồi nói: “Như vậy cũng được nữa hả?”
Diệp Huyền gật đầu: “Được chứ!”
Vãn Quân giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì lúc này, trong không gian lốc xoáy trên bầu trời bỗng có một luồng khí tức cực lớn tuôn trào.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, hắn siết chặt thanh kiếm trong tay!
Vãn Quân khẽ nói: “Có kẻ mạnh đến rồi đấy!”
Nàng vừa dứt lời thì một lão giả đã bước ra từ không gian lốc xoáy.
Lão giả mặc khôi bào đơn giản, trong tay là một thanh trường kiếm.
Kiếm tu!
Ánh mắt Diệp Huyền lập tức phát sáng.
Hắn muốn nhất là đánh nhau với kiếm tu!
Vãn Quân nhìn lão giả: “Tam thúc, không ngờ lần này ngươi lại đến!”
Vẻ mặt lão giả rất bình tĩnh: “Cứ đợi cho đến khi thời gian kết thúc không phải tốt hơn sao?”
Vãn Quân gằn giọng nói: “Ta không phục!”
Lão giả lắc đầu: “Không phục thì phải chết!”
Vãn Quân cười gằn: “Thế thì tới đi!”
Dứt lời, nàng bèn chầm chậm siết chặt tay. Một luồng khí tức to lớn bỗng nhiên cuộn trào bên trong cơ thể nàng.
Mà lúc này, lão giả kia đột nhiên lắc đầu: “Bỏ chuyện của ngươi sang một bên đã!”
Nói đoạn, hắn ta quay sang nhìn Diệp Huyền: “Thiên Khưu là do ngươi giết?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không phải!”
Lão giả nhíu mày: “Ngươi dám làm mà không dám nhận?”
Diệp Huyền nói: “Không phải do ta giết thật mà!”
Lão giả nhìn về phía Vãn Quân, Vãn Quân nói: “Cũng không phải do ta giết!”
Lão giả lại nhìn Diệp Huyền: “Không phải do ngươi giết, thế ngươi là người thả Vãn Quân ra đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu.
Lão giả nhìn chằm chằm hắn: “Ai cho ngươi lá gan nhúng tay vào chuyện của Thiên gia chúng ta?”
Diệp Huyền phẫn nộ chỉ tay vào lão giả: “Lão tử muốn cứu là cứu, ngươi không phục à? Thế thì tới mà đánh ta!”
Vãn Quân: “…”
Lão tử híp mắt lại: “Từ trước đến nay ta chưa gặp ai ngông cuồng như ngươi! Xem ra chỗ dựa của ngươi cũng không nhỏ đâu!”
Diệp Huyền phẫn nộ nói: “Lão tử là người của Ách Nạn Giới!”
Trong Giới Ngục tháp, Ách Nạn Chi Môn khẽ rung lên… Nếu không phải do có kiếm tu thì nó thật sự muốn đập Diệp Huyền thành một bãi bùn!
Mẹ kiếp, đổ hết lên đầu Ách Nạn Giới rồi!
Trên bầu trời, lão giả khẽ nhíu mày: “Ách Nạn Giới?”
Nói đoạn, hắn ta bèn quan sát Diệp Huyền: “Ách Nạn Giới ngông cuồng vậy sao?”
Dứt lời, hắn ta bèn búng ngón tay, một đường kiếm quang rơi xuống từ bầu trời.
Ở phía dưới, Diệp Huyền bỗng nhiên rút kiếm ra: “Chém!”
Vụt!
Một đường kiếm quang xé gió bay đi.
Trên bầu trời, đường kiếm quang của lão gia đã bị chém vỡ. Ngay sau đó, không gian trước mặt lão giả cũng nứt toác!
Trông thấy cảnh tượng ấy, lão giả bèn chấn kinh. Kiếm của thiếu niên này sắc bén quá!
Hắn ta không dám nghĩ nhiều mà đột nhiên rút kiếm ra chém.
Đối đầu gay gắt!
Uỳnh!
Một vầng kiếm quang đột nhiên bùng nổ phía trước mặt lão giả. Lão giả liên tiếp lùi về phía sau cả chục trượng. Mà hắn ta còn chưa dừng lại thì một thanh kiếm đã đâm đến!
Lão giả giơ ngang kiếm ra đỡ!
Rầm!
Hắn ta lại lùi về phía sau cả trăm trượng, không gian trước mặt đã vỡ tan, vô số kiếm khi ám năng lượng xuất hiện. Ngay sau đó, những đường kiếm khí ám năng lượng này lập tức chém về phía lão giả!
Đôi đồng tử của lão giả co lại. Kiếm chém xuống, một mảng kiếm quang bùng nổ.