Chương 2766. Chỉ mình ngươi thôi sao?
Chương 2766. Chỉ mình ngươi thôi sao?
Chương 2766: Chỉ mình ngươi thôi sao?
Diệp Huyền liếc nhìn Vãn Quân, thầm than nguy hiểm quá. Nếu như hắn trả lời câu hỏi vừa rồi của nữ nhân này thì hắn xong đời luôn!
Đột nhiên Diệp Huyền phát hiện, hoá ra đánh nhau còn có thể đánh như vậy…
Vãn Quân đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, không gian phía trên bầu trời bỗng nhiên rung chuyển. Ngay sau đó, trên trời xuất hiện một không gian lốc xoáy cực lớn.
Nàng ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng: “Ngươi đi trước đi!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi hỏi: “Người Thiên gia nhà các ngươi tới à?”
Vãn Quân gật đầu.
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta không tiện nhúng tay vào chuyện này ha!”
Vãn Quân nói: “Ngươi đi đi!”
Diệp Huyền bèn quay người rời đi. Thế nhưng mới đi được hai bước thì hắn bỗng dừng lại, trầm tư một hồi rồi bỗng bước đến bên cạnh Vãn Quân, nói: “Vãn Quân cô nương đừng sợ, ta là thiếu chủ của Ách Nạn Giới! Nếu Thiên gia không nể mặt Ách Nạn Giới thì Ách Nạn Giới ta sẽ huỷ diệt họ luôn!”
Bên trong Giới Ngục tháp, Ách Nạn Chi Môn đột nhiên rung chuyển, suýt chút nữa thì nó tức tối xông ra…
Ách nạn chi nhân!
Ban nãy Diệp Huyền vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề. Hắn có ách thể, có ách nạn chi nhân, nếu ách nạn chi nhân ngày nào cũng gây phiền phức cho hắn thì tại sao hắn không gây phiền phức cho ách nạn chi nhân?
Hơn nữa, dù hắn không chủ động gây phiền phức thì chẳng lẽ lại không có phiền phức kéo đến?
Chắc chắn là không phải vậy rồi!
Dù thế nào thì ách nạn chi nhân cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!
Có trốn tránh cũng chẳng có tác dụng gì!
Nếu đã không tránh được thì chi bằng hắn chủ động gây phiền phức, sau đó để ách nạn chi nhân thu dọn tàn cuộc!
Cùng lắm thì đồng quy vu tận!
Nghe Diệp Huyền nói vậy, Vãn Quân bèn nhìn hắn: “Ngươi chắc không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Vãn Quân cô nương, ngươi thấy ta giống đang đùa lắm hả?”
Vãn Quân khẽ nói: “Đây là chuyện của ta!”
Diệp Huyền nhìn lên bầu trời: “Từ giờ trở đi, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta! Ai bắt nạt ngươi thì chính là đang bắt nạt Diệp Huyền ta, bắt nạt Ách Nạn Giới! Dám bắt nạt Ách Nạn Giới thì xa mấy cũng giết!”
Vãn Quân: “…”
Ách Nạn Chi Môn: “…”
Lốc xoáy trên bầu trời xuất hiện, cả Đại Hoang sơn mạch đều rung chuyển, vô số yêu thú thi nhau ngẩng đầu nhìn về hướng Táng Sơn.
Lúc này, một lá cờ đỏ rực đột nhiên bay ra từ lốc xoáy đen ngòm kia!
Trên lá cờ đỏ này có viết một chữ lớn: Thiên!
Lá cờ bay phấp phới, kèm theo đó là một giọng nói: “Thiên gia làm việc, người ngoài lui ra!”
Thiên gia!
Giọng nói kia vừa vang lên thì Đại Hoang sơn mạch cũng phải chấn động!
Chỉ trong chớp mắt, vô số yêu thú xung quanh Táng Sơn đều chạy trốn trong kinh hoàng.
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, hắn nhíu mày. Thiên gia này ngông cuồng quá nhỉ!
Lúc này, Vãn Quân đột nhiên nói: “Giờ ngươi đi vẫn còn kịp đấy!”
Diệp Huyền đang định nói thì trên bầu trời một nam tử trẻ tuổi bước ra. Nam tử trẻ tuổi này mặc cẩm bào, trong tay là một chiếc quạt gấp, ở phía cuối quạt còn thắt một mặt ngọc bích.
Nam tử xuất hiện liếc nhìn xung quanh, cười nói: “Đại Hoang sơn mạch!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Vãn Quân bên dưới: “Đường tỷ, lâu rồi không gặp!”
Đường tỷ!
Vẻ mặt Diệp Huyền có hơi kì lạ, người một nhà à!
Nội chiến gia tộc?
Diệp Huyền nhớ tới Diệp gia ở Thanh thành!
Xem ra bất cứ một gia tộc nào cũng có không ít trận nội chiến!
Vãn Quân nhìn nam tử thanh niên: “Thiên Khưu, chỉ một mình ngươi thôi sao?”
Nam tử tên Thiên Khưu mỉm cười: “Đường tỷ, trong mắt ngươi ta yếu như vậy sao?”
Vãn Quân chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ngươi là cái thá gì trong lòng ngươi không tự biết sao?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thiên Khưu bèn tắt ngúm. Hình như hắn ta nhớ ra điều gì đó nên bỗng nhìn sang Diệp Huyền: “Là ngươi cứu đường tỷ của ta ra à?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Thiên Khưu gấp quạt lại, hắn ta mỉm cười: “Ta có thể cho ngươi hay, dù ngươi là ai, có chỗ dựa thế nào thì Thiên gia chúng ta đã định sẵn sẽ lấy đầu của ngươi rồi.”
Bên trong Giới Ngục tháp, Ách Nạn Chi Môn đột nhiên rung lên, không biết nó có ý gì.
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ta là người của Ách Nạn Giới, ngươi có thể nể mặt Ách Nạn Giới không?”
”Ách Nạn Giới?”
Thiên Khưu lắc đầu cười: “Cái nơi rác rưởi gì thế, ta chưa bao giờ nghe đến!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Ngươi chưa từng nghe đến Ách Nạn Giới?”
Thiên Khưu mỉm cười: “Ách Nạn Giới rất nổi tiếng sao?”
Diệp Huyền quay đầu nhìn Vãn Quân, Vãn Quân khẽ nói: “Cấp bậc của hắn ta quá thấp, không tiếp xúc được với mấy thứ nòng cốt của gia tộc!”
Cấp bậc quá thấp!
Diệp Huyền cạn lời, nữ tử này ăn nói tổn thương người khác quá! Bởi Vãn Quân nói rất to cố ý nói cho cái tên Thiên Khưu kia nghe!
Nghe Vãn Quân nói vậy, nụ cười trên mặt Thiên Khưu bèn trở nên âm u. Hắn ta không dám khiêu khích Vãn Quân, chỉ nhìn Diệp Huyền nói: “Ngươi tưởng Ách Nạn Giới có thể bảo vệ được ngươi?”
Diệp Huyền vội gật đầu: “Ách Nạn Giới của chúng ta là vô địch thiên hạ!”
Ách Nạn Chi Môn: “…”
”Vô địch thiên hạ!”
Thiên Khưu bật cười ha ha, hắn ta cười rất lớn: “Vô địch thiên hạ? Đây là câu nói nực cười nhất trong lịch sử đấy!”
Diệp Huyền siết chặt tay lại, vẻ mặt của hắn rất phẫn nộ: “Ngươi dám sỉ nhục Ách Nạn Giới chúng ta!”