Chương 2765. Sơ cảnh
Chương 2765. Sơ cảnh
Chương 2765: Sơ cảnh
Cầu tử?
Một người sợ chết lại cầu tử, giờ nghĩ mới thấy thật nực cười!
Vãn Quân không nói gì nữa. Nàng biết, lúc này chắc chắn Diệp Huyền đang suy nghĩ rất nhiều!
Cảm ngộ trong lúc sinh tử hơn hết thảy khổ luyện!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ngồi xuống và bắt đầu tái tạo nhục thân!
Lần này hắn dùng tử khí để tái tạo nhục thân, bởi lẽ dùng tử khí thì sẽ nhanh hơn một chút.
Khoảng nửa canh giờ sau, nhục thân của Diệp Huyền đã hồi phục. Nhìn nhục thân vừa mới “sống lại”, hắn lắc đầu cười. Hiện giờ nhục thân của hắn quá yếu!
Lúc này, Vãn Quân đột nhiên nói: “Tiếp tục?”
Diệp Huyền đang định gật đầu thì lúc này, Vãn Quân bỗng ra tay. Lần này nàng còn nhanh hơn cả trước đó. Cũng may Diệp Huyền đã chuẩn bị tâm lí, khi Vãn Quân ra tay hắn đã lùi về phía sau. Thế nhưng Vãn Quân đã xuyên qua không gian và điểm lên trán hắn.
Uỳnh!
Nhục thân của Diệp Huyền lại tan vỡ, linh hồn của hắn lùi mạnh về phía sau cả vạn trượng. Hơn nữa linh hồn của Diệp Huyền cũng trở nên hư ảo như sắp sửa biến mất vậy!
Thực ra nếu như không có Trấn Hồn Kiếm thì linh hồn của hắn thật sự đã biến mất rồi!
Vãn Quân đi về phía Diệp Huyền: “Quá tam ba bận, lại lần nữa thì thanh kiếm này cũng không bảo vệ được linh hồn của ngươi đâu!”
Nói đoạn, nàng bèn dừng bước: “Có dám tiếp tục không?”
Có dám tiếp tục không?
Câu nói này nghe đau lòng quá!
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu: “Tiếp đi!”
Nói đoạn, hắn bèn ngồi xếp bằng xuống và tiếp tục tái tạo nhục thân.
Vãn Quân đứng tại chỗ không lên tiếng.
Một canh giờ sau, nhục thân của Diệp Huyền đã được khôi phục.
Hắn đứng dậy nhìn Vãn Quân. Vãn Quân đang tính nói gì đó thì Diệp Huyền bỗng nhiên xuất kiếm.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Lúc đánh nhau thì đừng có nói chuyện!
Bài học xương máu đó!
Đường kiếm này của Diệp Huyền chém thẳng đến trán của Vãn Quân. Có điều hắn vừa mới đâm kiếm ra thì đã bị hai ngón tay của Vãn Quân kẹp lấy. Gần như cùng lúc đó, không gian xung quanh Diệp Huyền nứt vỡ. Nhưng hắn đã xuất hiện ở nơi cách đó trăm trượng!
Nói một cách chính xác hơn thì là khoảnh khắc xuất kiếm ấy, hắn đã lùi lại luôn!
Cũng bởi vậy nên Vãn Quân mới không đánh trúng hắn!
Vãn Quân siết chặt thanh kiếm của Diệp Huyền, nàng nhìn hắn: “Xem ra nhục thân tan vỡ hai lần đã giúp ngươi hiểu được nhiều điều!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Mong Vãn Quân cô nương chỉ giáo nhiều hơn.”
Vãn Quân đi về phía hắn: “Cái gì nhanh nhất?”
Diệp Huyền đáp: “Tâm!”
Vãn Quân gật đầu: “Đúng vậy! Chúng ta và người khác giao thủ, chỉ dựa vào phản ứng bản năng thôi thì không đủ, bởi vì có người có tốc độ nhanh hơn phản ứng bản năng của ngươi mấy lần. Ví dụ như ta và ngươi ban nãy! Tốc độ của ta nhanh hơn phản ứng bản năng của ngươi, đây cũng là lí do tại sao ngươi không thể tránh được đòn tấn công của ta! Mà lần này sở dĩ ngươi có thể tránh được là bởi ngươi đã dự được trước ta sẽ ra tay, thế nên khi ta còn chưa ra tay ngươi đã lùi lại rồi!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Phán đoán trước?”
Vãn Quân lắc đầu: “Không chỉ đơn giản là phán đoán đâu, mà còn phải tính toán nữa!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tính toán?”
Vãn Biệt gật đầu: “Chiến đấu cũng giống như chơi cờ vậy, ngươi ra một chiêu như hạ một quân cờ. Mà cao thủ đánh cờ trong lúc hạ một quân cờ thì đã phải tính xong khả năng của mấy chục, thậm chí là mấy trăm nước cờ tiếp theo. Cái này gọi là tính toán.
Mà lúc xuất kiếm, ngươi không nên chăm chăm vào kiếm kĩ, ngươi nên suy nghĩ nhiều hơn về các khả năng có thể xảy ra. Giống như ban nãy ấy, lúc ngươi xuất kiếm, ngươi đã chọn cách lùi lại luôn, sau đó tránh được đòn tấn công của ta. Điều này chứng tỏ ngươi đã bước vào cấp bậc tâm kiếm rồi đấy!”
Nghe vậy, Diệp Huyền bỗng hớn hở.
Khoảnh khắc ấy, hắn nhớ tới câu “tâm hướng đến đâu kiếm đi đến đó” của vị kiếm tu kia.
Tốc độ là gì?
Thực ra cực hạn của tốc độ chính là phán đoán!
Phán đoán lại là một đạo lí vô cùng đơn giản! Đương nhiên, hắn cũng hiểu rằng nếu không đẩy tốc độ của mình lên cực hạn thì ngươi cũng chẳng có tư cách bàn đến chuyện phán đoán!
Giống như ban nãy lúc giao thủ với Vãn Quân, nếu tốc độ của Diệp Huyền không đạt đến cực hạn thì dù hắn ra tay với Vãn Quân kiểu gì cũng đều không có tác dụng!
Điều ngươi nghĩ không nhanh bằng việc người khác làm!
Vãn Quân đột nhiên nói: “Võ giả chúng ta gọi là tính toán, còn chắc kiếm tu các ngươi gọi là tâm kiếm! Lấy tâm ngự kiếm, lấy tâm tính kiếm, nếu như ban nãy kiếm kĩ của ngươi mà kết hợp thêm tâm kiếm nữa thì sẽ ghê gớm hơn nhiều đó!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tâm kiếm cũng chia cảnh giới sao?”
Vãn Quân gật đầu: “Chia chứ! Giống như có người đánh cờ, có người có thể tính được cả mười nước cờ tiếp theo sau khi đánh. Mà có người có thể tính đến cả trăm nước cờ sau đó… Nói một cách đơn giản thì nó chia ra làm ba cảnh giới lần lượt là Sơ Cảnh, Đại Thành và Cực Trí.”
Diệp Huyền khẽ nói: “Giờ ta là Sơ Cảnh!”
Vãn Quân gật đầu: “Đúng vậy! Có điều ngươi hơi đặc biệt!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Sao ngươi lại nói như vậy?”
Vãn Quân nói: “Bởi vì ngươi mới đạt Thành Đạo cảnh!”
Thực ra nàng cũng thấy khá bất ngờ.
Diệp Huyền mới đạt Thành Đạo cảnh, còn nàng đã tới Vĩnh Hằng cảnh đỉnh phong. Hơn nữa chỉ cần nàng muốn, lúc nào nàng cũng có thể tiến bộ!
Nói kĩ hơn thì nàng hơn Diệp Huyền ba cảnh giới.
Tuy nhiên khi đối mặt với Diệp Huyền, nàng vẫn không dám lơ là, nhất là hiện giờ!
Hình như Vãn Quân nhớ tới điều gì đó, nàng bỗng nhiên nhìn Diệp Huyền: “Tiếp tục không?”
Diệp Huyền không đáp lời mà lùi về phía sau trăm trượng. Hắn vừa lùi thì không gian trước mặt đã vỡ tan!