Chương 2764. Sợ
Chương 2764. Sợ
Chương 2764: Sợ
Ách Nạn Chi Môn khẽ run lên, bên trong nó là vô số huyết lôi loé lên.
Rất rõ ràng, hiện giờ nó đang phẫn nộ!
Mẹ kiếp, từ trước đến nay nó chưa từng bị bắt nạt như vậy!
Diệp Huyền có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Ách Nạn Chi Môn. Có điều hắn chẳng thèm để tâm. Hắn khẽ vỗ lên Ách Nạn Chi Môn, dùng huyền khí truyền âm: “Ta cho ngươi ba giây, trong ba giây này ngươi phải phá được huyết trận kia cho ta! Bằng không, ta lập tức gọi đại ca của ta đến chém ngươi! Một…”
Ách Nạn Chi Môn không phản ứng gì cả.
”Hai!”
Ách Nạn Chi Môn vẫn không phản ứng gì.
Diệp Huyền bèn xoè tay ra, một đường kiếm quang bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn đang định gọi người thì đúng lúc ấy, Ách Nạn Chi Môn đột nhiên bay đến trước mặt nữ tử. Nó nhanh chóng đụng vào vòng tròn máu kia.
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, vòng tròn máu kia rung chuyển, sau đó vỡ tan. Thế nhưng lại có rất nhiều huyết sắc phù văn xuất hiện. Đống huyết sắc phù văn này nhập vào thanh huyết kiếm trên đỉnh đầu nữ tử. Thanh kiếm rung lên, ngay sau đó bầu trời Táng Sơn lập tức biến thành một biển máu. Kiếm đứng trong biển máu ấy, xung quanh biển máu sôi trào như thể ngày tận thế sắp đến, trông kinh hãi vô cùng.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trở nên nghiêm trọng!
Sức mạnh ẩn chứa trong thanh kiếm này khiến hắn cảm thấy khiếp đảm!
Chỉ là thanh kiếm này định đối đầu với Ách Nạn Chi Môn?
Đúng lúc ấy, thanh kiếm bỗng nhiên lao xuống từ trên bầu trời và chém thẳng về phía Ách Nạn Chi Môn.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền chớp mắt. Hay lắm, thanh kiếm này muốn xử Ách Nạn Chi Môn thật!
Có bản lĩnh đấy!
Ở phía dưới, Ách Nạn Chi Môn đột nhiên rung lên!
Nó phẫn nộ rồi!
Bị một kiếm tu bắt nạt thì thôi!
Dẫu sao thì nó cũng không đánh lại được!
Thế nhưng thanh kiếm này là cái thá gì mà dám bắt nạt nó?
Ách Nạn Chi Môn đột nhiên hoá thành một đường huyết quang rồi bay lên. Nó xông thẳng tới thanh huyết kiếm kia.
Uỳnh uỳnh!
Thanh huyết kiếm bị oanh tạc và hoá thành hư vô. Cùng lúc đó, huyết hải trên nền trời cũng biến mất.
Trông thấy cảnh tượng ấy, nữ tử bèn siết chặt tay phải. Nàng đang kiêng dè vô cùng.
Diệp Huyền liếc nhìn Ách Nạn Chi Môn. Nó cũng mạnh quá nhỉ!
Trừ tam kiếm ra thì e là nó không có đối thủ!
Dù Niệm Niệm với Đồ liên thủ thì cũng khó mà đối phó được ách nạn chi kiếp mà nó ném ra!
Nhưng tiếc là nó xui xẻo đụng trúng phải kiếm tu…
Lúc này, Ách Nạn Chi Môn đột nhiên quay về bên trong cơ thể Diệp Huyền!
Đương nhiên là nó không dám đi rồi!
Bởi lẽ kiếm tu đang ở gần đây, hơn nữa trong nó còn có hai đường kiếm khí.
Nó sợ nó mà chạy thì cái mạng nhỏ của nó sẽ mất ngay!
Hiện giờ nó chỉ có thể đợi, đợi kiếm tu rời đi!
Lúc này, nó chỉ có thể hạ mình!
Bấy giờ, nữ tử kia đột nhiên nói: “Đa tạ!”
Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Xưng hô với cô nương như thế nào?”
Nữ tử nói: “Vãn Quân!”
Vãn Quân!
Diệp Huyền gật đầu: “Vãn Quân cô nương, hiện giờ chúng ta bắt đầu được chưa?”
Vãn Quân nói: “Đợi đã! Ta cần hồi phục một chút!”
Nói đoạn, nàng bèn ngồi xếp bằng xuống và bắt đầu trị thương.
Diệp Huyền đột nhiên xoè tay ra, tử khí bèn bay đến chỗ Vãn Quân.
Trông thấy tử khí, Vãn Quân bèn kinh ngạc: “Chỗ tử khí này… quý giá lắm! Có điều, nếu ngươi đã có lòng thì ta cũng không khách khí nữa! Cảm ơn nhé!”
Nói đoạn, nàng bèn hấp thụ tử khí.
Diệp Huyền cạn lời, gặp phải đối thủ rồi.
Một lát sau, Vãn Quân đã bình phục được kha khá. Nàng đứng dậy, siết chặt hai tay. Chỉ trong chốc lát, những dây xích trên tay đã đứt gãy.
Vãn Quân hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm nhắm mắt lại. Hồi lâu sau, nàng mở mắt ra, bên trong hốc mắt vẫn tối tăm như vậy, trông kinh sợ vô cùng.
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Vãn Quân cô nương, ngươi không thể tái tạo hai mắt sao?”
Vẻ mặt Vãn Quân bèn trở nên dữ tợn: “Hai mắt của ta nằm trong tay người Thiên gia, ta phải đích thân đi đoạt lại!”
Diệp Huyền liếc nhìn nàng. Hắn biết, chắc chắn nàng có một mối thù lớn nào đó.
Có điều, đây không phải chuyện mà hắn quan tâm.
Hiện giờ hắn chỉ muốn đột phá cực hạn của mình mà thôi!
Vãn Quân đột nhiên nhìn Diệp Huyền: “Chuẩn bị xong chưa?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Chuẩn bị xong rồi…”
Hắn vừa dứt lời thì Vãn Quân bỗng nhiên ra tay, tốc độ cực nhanh, nàng điểm chỉ lên trán hắn.
Diệp Huyền không nghĩ đến Vãn Quân lại ra tay đột ngột như thế. Hắn không kịp đề phòng, trong lòng thấy kinh hãi, tránh cũng chẳng kịp nữa. Thế nhưng hắn cũng chỉ đành cố mà tránh, song vẫn hơi chậm một chút. Trán hắn đã bị Vãn Quân điểm chỉ.
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, nhục thân của Diệp Huyền nứt vỡ, linh hồn của hắn lùi về phía sau cả vạn trượng. Trong lúc lùi lại, linh hồn của hắn cũng cháy rực lên. Mà lúc này, Trấn Hồn Kiếm đột nhiên hoá thành một đường kiếm quang và dung hợp với linh hồn của hắn.
Rầm!
Linh hồn đang thiêu đốt của Diệp Huyền lập tức bình tĩnh lại!
Sau khi dừng lại, Diệp Huyền siết chặt hai tay, trong đầu hắn hiện giờ trắng xoá!
Nếu như không có Trấn Hồn Kiếm thì hắn đã bị miểu sát rồi!
Vãn Quân xuất hiện trước mặt Diệp Huyền: “Giữa lúc sinh tử là gì, ngươi hiểu chưa?”
Diệp Huyền gật đầu: “Hiểu rồi!”
Giữa lúc sinh tử!
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại!
Khoảnh khắc ban nãy là lần hắn cách cái chết gần nhất, mà trong lúc đó hắn đã sợ!
Sợ phải chết!
Trên thế gian này có mấy ai không sợ chết chứ?
Ban đầu hắn cho rằng hắn không sợ chết, thế nhưng trên thực tế, khi đối mặt với cái chết, trong lòng hắn vẫn sợ hãi như cũ!
Diệp Huyền tự giễu, trước đó hắn còn cầu tử cơ đấy!