Chương 2769. Tủi thân
Chương 2769. Tủi thân
Chương 2769: Tủi thân
Uỳnh uỳnh!
Không gian trước mặt nàng và Diệp Huyền bèn nổ tung!
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Vãn Quân đã kéo lấy tay hắn, nhón chân phải.
Uỳnh!
Hai người bèn biến mất!
Sau khi hai người biến mất không lâu thì Thánh Quân, Thiên Mẫu và Thiên Khuyết xuất hiện.
Thiên Khuyết liếc nhìn phía trước, hắn ta mỉm cười: “Xem ra tu vi mấy năm nay của đường tỷ ra không hề thụt lùi!”
Thánh Quân nói: “Đuổi theo!”
Nói đoạn, ba người bèn biến mất.
Ở một bên khác trong Đại Hoang, kiếm tu đứng giữa tinh không đột nhiên quay đầu nhìn. Hắn ta khẽ nhíu mày, một lát sau thì nói: “Muốn bị đuổi giết một lần quá!”
Cuối cùng hắn ta không ra tay.
Mặc dù đối phương ỷ lớn hiếp bé nhưng theo hắn ta, đây không phải chuyện xấu đối với Diệp Huyền!
Những ngày tháng trước kia của Diệp Huyền quá an nhàn rồi!
Hễ có chuyện là sẽ có người ra giúp hắn. Trong tình thế như vậy thì Diệp Huyền không thể trở thành một kiếm tu lớn mạnh được!
Năm xưa phụ thân của hắn cũng ra ngoài từ trong giết chóc, cái danh tên điên có ai mà không biết?
Mà hiện giờ Diệp Huyền… vẫn như kiểu đang trải nghiệm cuộc sống vậy…
Hắn phải chịu chút khổ cực mới được!
Hơn nữa, cũng phải để Diệp Huyền đối mặt với ách nạn chi nhân rồi.
Kiếm tu thu hồi ánh mắt và cũng không rời đi. Thanh sam nam tử và nữ tử váy trắng đều đã rời đi, Diệp Huyền thân là con của cố nhân, đã thế còn hợp tính hắn ta nên hắn ta cũng không ngại làm người bảo vệ tạm thời cho hắn!
Một lát sau, kiếm tu ngẩng đầu nhìn về phía tinh không xa xôi. Hắn ta cứ đứng yên lặng giữa tinh không.
Thực ra hắn ta cũng sợ!
Sợ điều gì?
Sợ tinh không này có điểm kết thúc!
Sợ điểm kết thúc của tinh không này không có ai có thể giết hắn!
Vô địch là một sự cô đơn!
Vô địch cũng là một sự trống trải!
Như vậy cũng tốt, có hai đứa này ở đây thì hắn ta cũng không cô đơn một mình nữa!
Trong một tinh không nào đó, tinh không bỗng nhiên rung chuyển. Không gian nơi nào đó nứt ra, một nữ tử và một nam tử bước ra!
Là Diệp Huyền và Vãn Quân!
Mà lúc này, khoé miệng Vãn Quân đang trào máu!
Vãn Quân liếc nhìn xung quanh, đoạn nói: “Đưa ngươi tới một noi!”
Diệp Huyền đang định hỏi thì Vãn Quân đã đưa hắn biến mất giữa tinh không. Hai người vừa biến mất thì Thánh Quân, Thiên Mẫu và Thiên Khuyết xuất hiện.
Thánh Quân nhíu mày: “Nàng ta định đi đâu vậy?”
Hình như Thánh Quân nhớ tới điều gì đó, đôi đồng tử của hắn ta bèn co lại: “Không hay rồi, nàng ta định tới nơi đó! Đuổi theo!”
Nói đoạn, ba người bèn biến mất.
Vãn Quân đưa Diệp Huyền băng qua không gian.
Diệp Huyền rất tò mò: “Vãn Quân cô nương, chúng ta đang đi đâu thế?”
Vãn Quân nói: “Ngươi sẽ biết nhanh thôi!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn, phía sau là ba luồng khí tức đang truy đuổi!
Thực ra hắn rất muốn đánh nhau!
Có vẻ Vãn Quân biết được Diệp Huyền nghĩ gi, nàng bèn bảo: “Hai người kia đều là cường giả cực mạnh của Thiên gia, từ ngàn năm trước bọn họ đã đạt đến Vĩnh Hằng cảnh, còn ngươi mới đạt Thành Đạo cảnh. Mặc dù ngươi đã có tâm kiếm, song ngươi vẫn không có phần thắng nào đâu!”
Lúc này, giọng nói cua tiểu tháp vang lên: “Tiểu chủ, ngươi đừng có tự đắc! Giờ ngươi phải trưởng thành, đừng có liều, biết chưa hả?’
Diệp Huyền: “…”
Đúng lúc ấy, trước mặt hai người bỗng có một đường bạch quang xuất hiện. Ngay sau đó, hai người bèn xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi.
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, đang tính nói thì lại phát hiện ra gì đó, đôi đồng tử của hắn co lại. Hắn búng ngón tay, tuy nhiên chẳng có gì cả!
Mất rồi!
Tu vi của hắn mất rồi!
Không những tu vi cảnh giới mất mà tu vi kiếm đạo cũng mất luôn!
Diệp Huyền nhìn Vãn Quân, Vãn Quân khẽ nói: “Đây là Nhân Loại Cấm Khu!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Nhân Loại Cấm Khu?”
Vãn Quân gật đầu: “Đây là một cấm địa của Minh Hà tinh vực. Dù là cường giả cấp bậc như thế nào, chỉ cần vào đây thì sẽ mất đi tu vi, trở thành một người bình thường.”
Diệp Huyền nhíu mày: “Tại sao?”
Vãn Quân nói: “Nghe nói nơi này có một vũ trụ pháp tắc!”
Vũ trụ pháp tắc!
Diệp Huyền lập tức có tinh thần!
Hắn biết một chút rằng vũ trụ pháp tắc có chín cái. Mà hình như trong Ách Nạn Chi Môn cũng có một cái!
Vãn Quân nhìn về phía xa xa, ở cuối tầm nhìn của họ thoáng thấy một toà cung điện to lớn!
Nàng kéo tay Diệp Huyền: “Chúng ta đi!”
Trên đường đi, Diệp Huyền hỏi: “Bọn họ sẽ đuổi tới đây không?”
Vãn Quân nói: “Bình thường thì sẽ không đâu! Bởi vì vào đây là bọn họ sẽ mất hết tu vi. Mà bọn họ không chắc sẽ giết được ta khi là người bình thường!”
Diệp Huyền thầm than tiếc thật!
Thực ra hắn thực sự muốn đánh một trận với hai người kia!
Hắn không tự đại mà chỉ thật sự muốn đánh, nhất là sau khi đạt được tâm kiếm!
Trực giác mách bảo hắn rằng nếu như hắn cố gắng thì có thể đạt tới trình độ Phàm kiếm như kiếm tu nói!
Mục tiêu hiện giờ của hắn chính là Phàm kiếm!
Phàm kiếm thật sự!
Phàm kiếm như lời kiếm tu nói!
Mấy năm nay đi đến đâu hắn cũng bị bắt nạt, hắn cũng tủi thân lắm chứ!