Chương 2778. Chuồn trước đã
Chương 2778. Chuồn trước đã
Chương 2778: Chuồn trước đã
Ách Nạn Chi Môn nhìn Thiên Lâm mà không nói chuyện, thế nhưng sắc mặt thì càng lúc càng trở nên u ám.
Thấy vậy, Thiên Lâm do dự một lát rồi cung kính hành lễ với Diệp Huyền: “Diệp công tử, những chuyện xảy ra trước đó đều là hiểu lầm, ta thay mặt cho Thiên gia xin lỗi Diệp công tử!”
Diệp Huyền vội vàng nói: “Hiểu lầm! Hiều lầm cả thôi! Ta tha thứ cho các ngươi!”
Thiên Lâm khẽ sững sờ, dễ nói chuyện vậy sao?
Lúc này, Diệp Huyền lại nói: “Hoàn toàn là hiểu lầm thôi, hiểu lầm lớn, ta bằng lòng hữu hảo với Thiên gia. Từ giờ trở đi, ta và Thiên gia đồng sinh cộng tử!”
Thiên Lâm sững sờ, sau đó mỉm cười: “Không ngờ tiểu hữu lại thấu tình đạt lí như vậy! Ta cũng đảm bảo với tiểu hữu rằng từ giờ trở đi, Thiên gia chúng ta đồng sinh cộng tử với tiểu hữu. Ai đối địch với tiểu hữu thì chính là đối địch với Thiên gia chúng ta, Thiên gia chúng ta sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn ta!”
Nói đoạn, hắn ta bèn liếc nhìn Ách Nạn Chi Môn. Tuy nhiên hắn ta lại nhận ra sắc mặt nữ tử này còn tệ hơn ban nãy.
Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ vị đại lão này vẫn chưa vừa lòng hay sao?
Thiên Lâm thấy thắc mắc vô cùng.
Lúc này, Thánh Mẫu phía sau Thiên Lâm đang định lên tiếng thì Diệp Huyền phía xa bỗng cướp lời: “Thiên Lâm tông chủ, kẻ địch của ta cũng chính là kẻ địch của Thiên gia sao?”
Thiên Lâm mỉm cười: “Đương nhiên!”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Ta rất cảm động đấy! Thật!”
Thiên Lâm thấy có gì đó không đúng lắm, hắn ta bỗng nhiên lắc đầu. Lúc này, một tia sét đánh thẳng lên người hắn ta.
Uỳnh!
Linh hồn của Thiên Lâm nổ tung, thế nhưng ngay sau đó linh hồn của hắn ta lại ngưng tụ.
Ngưng Hồn Thuật!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền thấy ngạc nhiên vô cùng. Hắn động lòng với Ngưng Hồn Thuật rồi!
Cái thứ này không khác gì ba cái mạng luôn đó!
Lúc này, Vãn Quân ở bên cạnh Diệp Huyền đột nhiên nói: “Thích Ngưng Hồn Thuật hả?”
Diệp Huyền gật đầu.
Vãn Quân nói: “Sau này ta sẽ dạy cho ngươi!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Được!”
Vãn Quân lắc đầu: “Ngươi không khách khí đâu đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Người một nhà cả, khách khí gì chứ!”
Người một nhà cả!
Vẻ mặt Vãn Quân bèn hơi thay đổi.
Ở phía xa xa, Thiên Lâm nhìn Ách Nạn Chi Môn, hắn ta sững sờ: “Tiền bối… ngươi có ý gì vậy?”
Ách Nạn Chi Môn nhìn chằm chằm Thiên Lâm: “Ngươi đoán xem!”
Thiên Lâm nhìn Diệp Huyền: “Tiểu hữu, chẳng phải chúng ta đã giải quyết hiểu lầm rồi hay sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Thiên Lâm có hơi không hiểu: “Thế vị tiền bối này…”
Diệp Huyền nhìn Ách Nạn Chi Môn phía xa xa, hắn có hơi không vui: “Tiểu Ách, ngươi làm sao thế? Người ta đã nhận sai rồi, sao ngươi lại cậy thế hiếp người hả? Ngươi ấy, đúng là quá đáng quá rồi đó!”
Ách Nạn Chi Môn quay đầu nhìn Diệp Huyền, phẫn nộ nói: “Ngươi im miệng cho ta!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Tiểu Ách, ngươi không thể như vậy được, ngươi phải lấy đức để người ta phục ngươi chứ, ngươi…”
Lúc này, hai tay Ách Nạn Chi Môn đột nhiên có huyết sắc lôi điện lóe lên. Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền lập tức ngậm miệng.
Mặc dù Ách Nạn Chi Môn đã bị kiếm khí trấn áp, song nàng vẫn mạnh đến mức vô lí.
Ách Nạn Chi Môn nhìn chằm chằm Diệp Huyền, sau đó quay đầu nhìn Thiên Lâm: “Cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi!”
Nói đoạn, nàng lại chuẩn bị ra tay. Song lúc ấy, Thiên Lâm đột nhiên phẫn nộ chỉ vào Ách Nạn Chi Môn: “Ngươi bắt nạt người khác quá đáng!”
Dứt lời, hắn ta bèn phất tay phải, bầu trời bỗng nhiên đứt lìa. Ngay sau đó, hắn ta lấy một cái lệnh bài ra: “Cho mời tiên tổ!”
Uỳnh!
Lệnh bài bèn xông lên trời!
Hoán tổ!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền chớp mắt, chơi hơi lớn rồi đó!
Hoán tổ!
Không thể không nói, Diệp Huyền thấy hơi bất ngờ. Đương nhiên, hắn thấy tò mò nhiều hơn.
Thiên gia hoán tổ thì có xử lí được Ách Nạn Chi Môn không?
Diệp Huyền liếc nhìn Ách Nạn Chi Môn, Ách Nạn Chi Môn đứng ở đó, vẻ mặt nàng bình tĩnh, trong mắt không một chút dao động.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn sầm xuống. Thiên gia có hoán tổ e là cũng không giết được nữ nhân này!
Hắn lại nhìn về phía Thiên Lâm, lúc này vẻ mặt Thiên Lâm dữ tợn vô cùng!
Phẫn nộ!
Hắn ta đường đường là gia chủ Thiên gia mà đã phải hạ mình đến như vậy. Hắn ta nhân nhượng là thế mà nữ nhân này vẫn không biết điều!
Đúng là ức hiếp người quá đáng!
Làm người cũng phải có giới hạn chứ!
Trên bầu trời, lệnh bài kia bỗng nhiên hóa thành hư vô. Cùng lúc đó, một bạch phát lão giả xuất hiện trên bầu trời.
Cùng với sự xuất hiện của bách phát lão giả, một luồng uy áp vô hình đột nhiên lan ta khắp đất trời. Chỉ trong chốc lát, cả đất trời như rung chuyển, cảm giác như không thể chịu được lão giả này!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền dần trở nên nghiêm trọng.
Trông lão giả này có vẻ mạnh đấy!
Vãn Quân đột nhiên nói: “Thiên Càn! Hắn ta là vị tiên tổ mạnh nhất trong lịch sử Thiên gia chúng ta! Chính hắn ta cũng là người đưa Thiên gia chúng ta lên đến đỉnh cao. Thực lực của hắn ta mạnh đến mức nào đến Thiên gia ta cũng không biết!”
Diệp Huyền nhìn về phía Ách Nạn Chi Môn, vẻ mặt của Ách Nạn Chi Môn vẫn rất bình tĩnh!
Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau đó bỗng kéo lấy tay Vãn Quân: “Chúng ta đi!”
Nói đoạn, hắn bèn định đưa Vãn Quân đi.
Hắn biết, trừ tam kiếm ra không ai có thể giết Ách Nạn Chi Môn!
Dù có là Niệm tỷ hay Đồ cũng không thể!
Nữ nhân này hơi bị nghịch thiên!
Nếu như không phải đang bị kiếm khí của kiếm tu trấn áp thì e là nàng còn đáng sợ hơn!
Thôi thì cứ chuồn trước đã!