Chương 2779. Hống hách
Chương 2779. Hống hách
Chương 2779: Hống hách
Đúng lúc ấy, lão giả trên bầu trời đột nhiên nói: “Tiểu hữu xin dừng bước!”
Diệp Huyền bèn dừng bước, hắn quay người nhìn Thiên Càn trên bầu trời: “Tiền bối có chuyện gì sao?”
Thiên Càn liếc nhìn Ách Nạn Chi Môn, sau đó nhìn Diệp Huyền. Hắn ta mỉm cười: “Tiểu hữu, chuyện này do ngươi mà ra, ngươi đi như vậy thì không được ổn thỏa cho lắm nhỉ?”
Diệp Huyền chớp mắt: “Tiền bối, chẳng liên quan gì đến ta cả!”
Thiên Càn lắc đầu cười: “Tiểu hữu, ta đã biết chi tiết tất cả sự việc. Ta không có ý gì khác, Thiên gia chúng ta có kiếp nạn này là do người Thiên gia chúng ta ngu xuẩn, xử lí sự việc không thỏa đáng nên mới thành ra như vậy.”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay đầu nhìn Ách Nạn Chi Môn, khẽ hành lễ: “Cô nương, Thiên gia chúng ta có bất kính với Ách Nạn Giới thì mong cô nương giơ cao đánh khẽ.”
Thấy Thiên Càn hạ mình như vậy, sắc mặt Thiên Lâm ở phía xa xa bèn trở nên khó coi.
Hắn ta không ngốc, biết lần này dính phải bom mìn rồi!
Nữ nhân trước mắt không phải người mà Thiên gia có thể chọc vào được.
Lúc này, Thiên Mẫu đột nhiên đi tới bên cạnh Thiên Lâm, nàng thấp giọng nói vài câu.
Một lat sau, đôi đồng tử của Thiên Lâm co lại. Hắn ta ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Diệp Huyền phía xa xa: “Nàng ta không phải đại ca của ngươi!”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Ta có nói nàng ta là đại ca của ta bao giờ đâu!”
Thiên Lâm nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi lừa ta!”
Diệp Huyền thấy hơi vô tội: “Là ngươi nói muốn đồng sinh cộng tử với ta cơ mà… Ta đâu có ép ngươi! Ngươi còn nói kẻ địch của ta cũng là kẻ địch của ngươi… Nói thật thì ta rất cảm động, thật đấy!”
Suýt chút nữa thì Thiên Lâm đau gan mà chết!
Đây là lời mà con người có thể nói ra sao?
Sắc mặt Thiên Mẫu cũng u ám vô cùng. Không phải nàng không muốn nói cho Thiên Lâm biết sớm, chủ yếu là bởi nàng cũng ngớ người trước hành động của Ách Nạn Chi Môn!
Mới đầu nữ nhân này xui bọn họ giết Diệp Huyền như vậy, nhưng hiện giờ lại đột nhiên giúp hắn!
Nàng đang làm cái quái gì vậy?
Thực ra đừng nói là Thiên Mẫu, đến cả Diệp Huyền cũng ngơ ngác luôn rồi.
Bởi vì hắn cũng không ngờ Ách Nạn Chi Môn đột nhiên lại đánh Thiên Lâm!
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến một khả năng là nữ nhân này không được bình thường.
Lúc này, Thiên Lâm đột nhiên phẫn nộ nhìn Diệp Huyền: “Nếu nàng ta đã không phải đại ca ngươi thì đại ca ngươi là ai! Ngươi…”
Ở phía xa xa, Ách Nạn Chi Môn đột nhiên đánh một chưởng.
Uỳnh!
Thiên Lâm trực tiếp bị một đạo huyết lôi đánh trúng, linh hồn lập tức vỡ vụn nhưng rất nhanh, linh hồn của hắn ta lại ngưng tụ trở lại thêm lần nữa.
Có điều lúc này, linh hồn của hắn ta vô cùng hư ảo, trông cứ như trong suốt ấy!
Đây là lần ngưng hồn cuối cùng rồi.
Thiên Lâm bị đánh mà đến ngu người cả mất.
Ách Nạn Chi Môn nhìn chằm chằm vào hắn ta với vẻ mặt vô cùng tối tăm và lạnh lùng: “Đại ca đại ca, không nhắc đến đại ca hắn thì ngươi chết à?”
Diệp Huyền: “…”
Vẻ mặt của Thiên Lâm vô cùng vặn vẹo: “Rốt cuộc ả nữ nhân nhà ngươi là cái thứ gì thế hả? Thiên gia ta nhắm vào hắn thì ngươi tới đánh chúng ta, chúng ta không nhắm vào hắn thì ngươi vẫn đánh, có phải đầu óc ngươi có bệnh không? Ngươi…”
Ngay đúng lúc này, đột nhiên phía chân trời kia vang lên một tiếng thở dài trầm thấp, ngay sau đó hắn ta vung tay phải.
Ầm!
Thiên Lâm lập tức bị một luồng sức mạnh cực lớn trấn áp!
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Thiên Càn, gằn giọng nói: “Ta không phục!”
Thiên Càn lắc đầu: “Ngu ngốc, ngươi còn chưa rõ tình thế sao?”
Nói đoạn, hắn ta bèn liếc nhìn Diệp Huyền: “Vị cô nương này là kẻ địch của tiểu hữu, thế nhưng tiểu hữu này vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt, ngươi hiểu chưa?”
Nghe vậy, Thiên Lâm bèn sững sờ.
Đương nhiên là hắn ta hiểu ý của Thiên Càn!
Mà lúc này, hắn ta cũng hoàn hồn!
Đúng ha!
Nữ nhân này và thiếu niên kia là kẻ địch với nhau, mà thiếu niên này vẫn còn sống, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là thiếu niên này không hề đơn giản!
Thiên gia không đắc tội được nữ nhân này, và cũng không đắc tội được thiếu niên kia!
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân chịu tội!
Nghĩ đến đây, Thiên Lâm chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Thực ra ngay từ đầu Thiên gia đã không muốn tham dự vào chuyện này, đều do vũ trụ pháp tắc hại mà ra!
Lần này hắn ta tới thực ra không phải vì Vãn Quân mà là vì vũ trụ pháp tắc!
Người trong thiên hạ đều biết nơi này có một vũ trụ pháp tắc. Mà hiện giờ nơi này đã khôi phục bình thường. Rất rõ ràng, vũ trụ pháp tắc đã bị người ta độc chiếm!
Lòng tham!
Thiên Lầm thở dài một hơi, hắn ta liếc nhìn Ách Nạn Chi Môn phía dưới. Khoảnh khắc ấy, hắn ta biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn rồi!
Mấy năm nay Thiên gia đã sống quá thư thái rồi!
Cả Minh Hà tinh vực này ai dám trái lại Thiên gia!
Lâu dần người trong Thiên gia cũng huênh hoang hơn! Dù có là hắn ta thì cũng hống hách lắm!
Hắn ta cho rằng cả tinh không này không ai mà Thiên gia không hủy diệt được!
Tự đại!
Hống hách!
Nghĩ đến đây, Thiên Lâm hành lễ với Ách Nạn Chi Môn: “Trước đó đã gây nhiều phiền phức, mong cô nương giơ cao đánh khẽ, tha cho tại hạ một mạng.”
Sợ?
Sợ kiểu cường giả như thế này thì có gì mất mặt đâu!
Ách Nạn Chi Môn nhìn Thiên Lâm: “Nếu xin lỗi có tác dụng thì ta còn tập võ để làm gì?”
Dứt lời, nàng bèn giơ tay phải lên.
Uỳnh!
Linh hồn của Thiên Lâm bèn bị một đường huyết lôi tiêu diệt!
Tiêu diệt hoàn toàn!
Lần này thì thực sự là thần hồn tan nát!