Chương 2780. Thả ra để rèn luyện
Chương 2780. Thả ra để rèn luyện
Chương 2780: Thả ra để rèn luyện
Diệp Huyền đứng bên cạnh liếc nhìn Ách Nạn Chi Môn, nữ nhân này rất cá tính đấy!
Thiên Càn nhìn Ách Nạn Chi Môn: “Không biết cô nương đã hài lòng chưa?”
Ách Nạn Chi Môn nhìn hắn ta: “Sao nào, nghe ngươi nói vậy có vẻ là ngươi không phục?”
Thiên Càn mỉm cười: “Không dám không phục!”
Ách Nạn Chi Môn chầm chậm bước về phía Thiên Càn: “Ngươi thấy ngươi là một nhân vật lớn?”
Thiên Càn khẽ nhíu mày, nữ nhân này làm sao vậy? Sao cáu kỉnh dữ vậy?
Vùn vụt!
Lúc này, xung quanh Ách Nạn Chi Môn bỗng có mười mấy đường huyết sắc thần lôi xuất hiện!
Trông thấy mười mấy đường huyết sắc thần lôi đó, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi!
Dù có là Diệp Huyền thì sắc mặt cũng vô cùng nghiêm trọng.
Nhục thân Thần cảnh ngày xưa của hắn đứng trước thần lôi này cũng yếu như giấy thôi!
Dù có là Niệm Niệm thì cũng chỉ miễn cưỡng đỡ được thần lôi này!
Trên bầu trời, Thiên Càn trầm giọng nói: “Các hạ, Thiên gia chúng ta phục rồi!”
Ách Nạn Chi Môn dừng bước, nàng nhìn Thiên Càn bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại nhìn về phía Diệp Huyền và cứ nhìn hắn như thế, trong mắt không hề che giấu sát ý.
Sát ý này khiến người ta không rét mà run!
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta cũng phục rồi! Ngươi đừng đánh ta!”
Thiên Càn: “…”
Ách Nạn Chi Môn đột nhiên đi về phía Diệp Huyền. Mí mắt Diệp Huyền giật giật, nữ nhân này bị điên hả?
Hắn biết, dạo này nữ nhân này bị chọc tức đến điên tiết rồi.
Ách Nạn Chi Môn bước đến trước mặt Diệp Huyền. Nàng cách hắn rất gần, trên cánh tay là hai đường huyết lôi đang xoay vòng.
Phía sau lưng Diệp Huyền, Vãn Quân đột nhiên bước đến bên cạnh hắn. nàng cứ nhìn Ách Nạn Chi Môn như vậy, tay phải siết chặt lại.
Ách Nạn Chi Môn nhìn Diệp Huyền. Hồi lâu sau, nàng mỉm cười: “Ta có một đề nghị, ngươi có muốn nghe không?”
Diệp Huyền có hơi tò mò: “Đề nghị gì?”
Ách Nạn Chi Môn nghiêm túc nói: “Có phải ngươi muốn đạt tới Phàm kiếm đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu.
Ách Nạn Chi Môn nghiêm túc nói: “Hiện giờ ngươi luyện tập như thế thì có tác dụng gì.”
Diệp Huyền có hơi khó hiểu: “Tại sao?”
Ách Nạn Chi Môn nói: “Bởi vì phía sau ngươi còn có đại ca ngươi. Ngươi nghĩ mà xem, nếu như ngươi cứ để đại ca ngươi đi theo ngươi như vậy, dưới tình huống đó thì ngươi sẽ thấy mình làm gì cũng chẳng phải sợ, bởi lẽ có hắn ta chống đỡ thay ngươi rồi! Như vậy thì ngươi sẽ không thể tiến bộ thực sự!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ngươi nói cũng có lí!”
Ách Nạn Chi Môn khẽ mỉm cười: “Đúng vậy! Ngươi muốn đạt tới Phàm kiếm thực sự, muốn tiến bộ thì không thể dựa vào chỗ dựa của ngươi. Chỗ dựa của ngươi sẽ liên lụy đến ngươi, thế nên ngươi nên bảo đại ca ngươi rời đi. Như vậy thì ngươi mới tiến bộ được!”
Diệp Huyền do dự, hắn nói: “Nếu như đại ca ta đi thì liệu ngươi có đánh chết ta không?”
Ách Nạn Chi Môn chớp mắt: “Ngươi muốn rèn luyện cơ mà?”
Diệp Huyền gào lên: “Rèn luyện? Rèn luyện cái con khỉ! Mẹ nó, ngươi hơn lão tử bao nhiêu cảnh giới có biết không? Có tới năm cảnh giới không? Các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, còn không cho ta gọi người, các ngươi coi ta là cái bao tải hả?”
Ách Nạn Chi Môn nhìn chằm chằm vào hắn, Diệp Huyền phẫn nộ: “Nhìn gì mà nhìn?”
Nói đoạn, hắn bèn vỗ mặt mình: “Nào, đánh ta đi! Có bản lĩnh thì ngươi đánh chết ta đi này!”
Ách Nạn Chi Môn siết chặt hai tay, lôi điện xung quanh nàng điên cuồng chớp lóe, một luồng uy áp vô hình khiến trời đất cũng phải rung chuyển.
Diệp Huyền đột nhiên vỗ tay, hắn lắc mông, mỉm cười tươi rói: “Đại ca ta lợi hại lắm, muội muội ta cũng lợi hại, ta cứ dựa vào đại ca, dựa vào muội muội ta đấy! Ngươi tới đánh ta đi này! Ngươi mau tới đánh ta đi! Ta muốn bị đánh lắm! Ngươi…”
“A!”
Ách Nạn Chi Môn đột nhiên gào lên, nàng bỗng đánh một chưởng.
Không phải đánh Diệp Huyền mà là đánh về phía xa xa.
Uỳnh!
Thiên Càn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một đường huyết lôi oanh tạc.
Trên bầu trời, linh hồn Thiên Càn sắp biến mất, hắn ta nói: “Hắn vô liêm sỉ thì có liên quan gì đến ta chứ…”
Mọi người: “…”
Cả bầu trời huyết lôi chớp lóe khiến người ta thấy áp lực.
Ách Nạn Chi Môn cứ nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong ánh mắt nàng là lôi quang lấp lóe.
Sát ý!
Một luồng sát ý vô hình lan tỏa khắp bốn phía, mà mục tiêu của những luồng sát ý này chính là Diệp Huyền.
Sắc mặt Vãn Quân bên cạnh Diệp Huyền nghiêm trọng vô cùng.
Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ cảm nhận được luồng sát ý nào lớn mạnh như vậy!
Nàng thấy hơi nghi hoặc, rất rõ ràng là Ách Nạn Chi Môn muốn giết Diệp Huyền, thế nhưng nàng lại không động thủ!
Tại sao chứ?
Bởi lẽ với tình hình hiện tại, dù đường kiếm kia của Diệp Huyền đã nhập phàm, song nó vẫn không phải đối thủ của Ách Nạn Chi Môn!
Khoảnh khắc này, nàng nhớ tới đại ca của Diệp Huyền!
Đại ca của hắn mạnh đến mức nào mà khiến nữ nhân này phải kiêng dè như vậy!
Trong lòng Vãn Quân tò mò vô cùng!
Lúc này, Ách Nạn Chi Môn bỗng nhiên chỉ tay về phía Diệp Huyền: “Tiện nhân, ngươi cứ đợi đó cho ta!”
Nói đoạn, nàng bèn quay lại bên trong Giới Ngục tháp.
Ách Nạn Chi Môn biến mất, những đường huyết lôi trong không gian cũng lập tức biến mất.
Cuối cùng nàng vẫn không ra tay, nói chính xác hơn là không dám ra tay!
Kiếm tu thả Diệp Huyền ra ngoài để rèn luyện, thế nhưng điều này không có nghĩa là có thể giết Diệp Huyền, nhất là nàng. Nếu như nàng ra tay thì kiếm tu kia chắc chắn sẽ động thủ.
Bởi lẽ thực lực của nàng cao hơn Diệp Huyền rất nhiều!
Kiếm tu sẽ không để nàng ra tay với Diệp Huyền!