Chương 2781. Ta không sợ
Chương 2781. Ta không sợ
Chương 2781: Ta không sợ
Sau khi Ách Nạn Chi Môn biến mất, nụ cười trên mặt Diệp Huyền cũng biến mất.
Ban nãy đương nhiên là hắn cố ý chọc tức Ách Nạn Chi Môn, thế nhưng hắn biết rất rõ rằng, với thực lực hiện giờ của mình không thể đối chọi với Ách Nạn Chi Môn!
Điều quan trọng nhất là trước đó bạch giáp nữ tử đã nói, Ách Nạn Chi Môn không phải Ách Nạn pháp tắc, Ách Nạn pháp tắc còn mạnh hơn Ách Nạn Chi Môn nhiều!
Hơn nữa, nghe ý của bạch giáp nữ tử thì hình như thứ hắn đi ngược lại không chỉ đơn giản là Ách Nạn pháp tắc mà còn có Nhân Quả pháp tắc, Thời Gian pháp tắc, Sinh Mệnh pháp tắc…
Như vậy cũng tức là ít nhất hắn đã đắc tội với một nửa trong tổng cộng chín vũ trụ pháp tắc!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lắc đầu than thở: “Khó cho ta quá mà!”
Lúc này, không gian phía xa xa đột nhiên nứt vỡ. Ngay sau đó, một nữ tử đột nhiên bước ra.
Nữ tử mặc váy dài màu trắng, trong tay nàng cầm một cuốn cổ tịch.
Trông thấy nữ tử đó, Thánh Quân và Thiên Mẫu ở phía không xa vội vàng hành lễ: “Thiên Sư!”
Thiên Sư!
Người có địa vị chỉ sau gia chủ Thiên gia!
Hiện giờ gia chủ Thiên gia đã bị hạ gục nên đương nhiên Thiên gia sẽ do Thiên Sư làm chủ.
Thiên Sư khẽ gật đầu, sau đó nàng nhìn về phía Vãn Quân với vẻ mặt phức tạp: “Mấy năm nay khổ cho ngươi rồi!”
Vãn Quân trầm mặc.
Nàng không hề hận Thiên Sư, hồi xưa nếu không nhờ Thiên Sư bảo vệ thì nàng cũng chẳng sống được!
Thiên Sư xòe tay ra, ở phía xa xa một hắc ấn bỗng nhiên bay đến lòng bàn tay nàng. Nàng khẽ búng ngón tay, hắc ấn kia bèn bay đến trước mặt Vãn Quân: “Từ giờ trở đi, ngươi chính là gia chủ của Thiên gia!”
Nghe vậy, Thánh Quân và Thiên Mẫu lập tức tái mặt!
Phải biết rằng, Vãn Quân đang cực kì hận Thiên gia. Một khi nàng trở thành gia chủ Thiên gia thì thể nào cũng phải có một trận thanh tẩy…
Thiên Sư nhìn hai người Thánh Quân: “Người của Thiên gia sẽ không sao!”
Thánh Quân do dự một lát rồi nói: “Thiên Sư… chuyện này có cần phải thông báo cho các trưởng lão không?”
Thiên Sư không tỏ vẻ gì cả: “Bọn họ đều đã đồng ý!”
Nghe vậy, Thánh Quân cũng không nói thêm gì nữa.
Thiên Sư và các vị trưởng lão đã đồng ý, chuyện này gần như là ván đã đóng thuyền!
Thiên Sư đi đến trước mặt Vãn Quân, Vãn Quân cũng không lấy cái hắc ấn kia.
Thiên Sư nhìn nàng: “Muốn rửa sạch oan khuất cho phụ thân ngươi thì ngươi phải làm gia chủ.”
Vãn Quân lắc đầu: “Rửa sạch oan khuất thì có tác dụng gì chứ? Bọn họ đều đã chết rồi!”
Thiên Sư lắc đầu: “Không thể nghĩ như vậy được! Hiện giờ ngươi có thể thay đổi Thiên gia!”
Vãn Quân nhìn Thiên Sư, Thiên Sư khẽ nói: “Mấy năm nay con đường của Thiên gia càng đi càng trở nên eo hẹp, cần phải cải cách thôi!”
Vãn Quân nhìn nàng: “Tại sao ngươi không làm gia chủ Thiên gia đi?”
Thiên Sư lắc đầu cười: “Ta không thích hợp! Nhưng ngươi thì thích hợp!”
Vãn Quân nhíu mày: “Tại sao?”
Thiên Sư nhìn nàng: “Bởi vì vị trí này vốn đã là của ngươi!”
Nghe vậy, Vãn Quân bèn siết chặt hai tay lại!
Vốn dĩ đã là của nàng!
Trước kia, phụ thân của nàng chính là gia chủ Thiên gia, còn nàng là thiếu chủ Thiên gia, song sau này xảy ra biến cố, vị trí gia chủ Thiên gia đã bị Thiên Lâm đoạt mất!
Thiên Sư lại nói: “Ngươi phải lấy lại thứ mà vốn dĩ thuộc về ngươi và phụ thân ngươi chứ!”
Vãn Quân trầm mặc một lát rồi bỗng quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Ngươi thấy sao?”
Diệp Huyền sững người, hắn không ngờ Vãn Quân lại đột nhiên hỏi hắn!
Hắn nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đây là chuyện nội bộ Thiên gia các ngươi!”
Vãn Quân nhìn Diệp Huyền: “Ta muốn nghe ý kiến của ngươi!”
Diệp Huyền trầm tư một hồi rồi nói: “Ý kiến của ta là không làm!”
Vãn Quân sững sờ, sau đó nàng mỉm cười: “Tại sao?”
Diệp Huyền liếc nhìn Thiên Sư, hắn nói: “Năm xưa phụ thân của ngươi xảy ra chuyện, Thiên gia đối xử với nhà các ngươi như thế nào? Nói thật thì loại gia tộc lãnh huyết như thế này ta thấy chẳng có gì đáng để lưu luyến cả! Hơn nữa vị cô nương này bảo ngươi quay về làm gia chủ, e là mục đích không hề đơn giản đâu!”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Huyền vẫn luôn nhìn Thiên Sư.
Thiên Sư nhìn hắn: “Diệp công tử, Thiên gia là nhà của nàng ta!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Là nhà của nàng ta ư? Thế tại sao ngày xưa ngươi lại trơ mắt nhìn gia đình của nàng ta bị tiêu diệt hết? Ta biết, ngươi muốn nói là ngươi vì đại cuộc! Mà với kiểu gia tộc như các ngươi, đại cuộc đồng nghĩa với việc có thể hi sinh bất cứ ai! Đúng chứ?”
Thiên Sư trầm mặc.
Diệp Huyền lại nói: “Nếu như ta là Vãn Quân cô nương thì ta đã hủy diệt cả Thiên gia rồi!”
Thiên Sư nhíu mày: “Diệp công tử, ngươi…”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thế nhưng ta có thể nhận ra được rằng Vãn Quân cô nương không hề hận Thiên gia nhiều đến như vậy! Bởi vì những kẻ đầu sỏ đã chết rồi!”
Nói đến đây, hắn lại nhìn Vãn Quân: “Vãn Quân, là bạn của ngươi, ta khuyên ngươi đừng trở lại! Đương nhiên, chuyện này vẫn phải xem ý ngươi thôi, ta tôn trọng và ủng hộ quyết định của ngươi!”
Vãn Quân mỉm cười: “Thế thì ta không về nữa!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được! Thế tiếp theo đây ngươi có dự tính gì không?”
Vãn Quân trầm mặc một hồi rồi nói: “Có thể đi theo ngươi không?”
Diệp Huyền sững sờ.
Vãn Quân khẽ mỉm cười: “Ta đùa đấy! Ta phải tới Kiếm Uyên một chuyến, bởi vì ngày xưa phụ thân của ta đã bỏ mạng ở đó, ta muốn tới xem nơi đó ra sao!”
Kiếm Uyên!
Diệp Huyền hỏi: “Có cần ta đi cùng với ngươi không?”
Vãn Quân lập tức nói: “Cần chứ!”
Diệp Huyền: “…”
Vãn Quân mỉm cười: “Nhìn vẻ mặt của ngươi kìa, có vẻ ngươi không muốn lắm nhỉ!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Cũng không phải ta không muốn, hơn nữa trực giác mách bảo ta rằng nếu như ta đi theo ngươi thì có thể sẽ có chuyện không hay xảy ra!”
Vãn Quân hỏi: “Ách nạn chi nhân?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Vãn Quân mỉm cười: “Ta không sợ!”