Chương 2782. Ngươi rất hạnh phúc đó
Chương 2782. Ngươi rất hạnh phúc đó
Chương 2782: Ngươi rất hạnh phúc đó
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Vãn Quân, ngươi biết không? Nếu như không nhờ đại ca ta thì ai đi theo ta cũng gặp phải kiếp nạn thôi!”
Đương nhiên là hắn không quên cái Ách Nạn Kiếp kinh khủng kia!
Dù có là Niệm Niệm hay Đồ thì cũng bất lực trước Ách Nạn Kiếp!
Vãn Quân nhìn hắn: “Ta nói rồi! Sau khi ngươi cứu ta, nếu có bất cứ nhân quả gì thì chúng ta cùng nhau gánh vác!”
Diệp Huyền do dự một lát, hắn đang định nói gì đó thì Vãn Quân đột nhiên nói: “Ta còn không sợ thì ngươi sợ gì chứ? Hay là ngươi thấy ta đang quấn lấy ngươi?”
Diệp Huyền vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là không! Ta…”
Vãn Quân nói: “Vậy thì đi Kiếm Uyên!”
Nói đoạn, nàng bèn kéo Diệp Huyền rồi quay người rời đi.
Sau khi Diệp Huyền và Vãn Quân rời đi, Thiên Sư bỗng nhiên lắc đầu, nàng nói: “Dù thế nào thì ngươi cũng bắt buộc phải làm gia chủ!”
Thiên Mẫu nhìn nàng: “Thiên Sư, ngươi cứ cố chấp chọn Vãn Quân là bởi thiếu niên kia sao?”
Thiên Sư gật đầu.
Thiên Mẫu thấy khó hiểu: “Tại sao? Hắn là người mang ách thể đấy!”
Thiên Sư nhìn về phía chân trời xa xa, nàng khẽ nói: “Người mang ách thể mà lại có thể sống đến hiện tại… Hơn nữa còn sống thanh thản như vậy… Điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ người phía sau hắn có thể chống lại vũ trụ pháp tắc! Chỗ dựa vững chãi này nếu Thiên gia chúng ta mà nắm chắc được thì chắc chắn có thể bước lên một tầm cao mới, thậm chí còn vươn ra cả Minh Hà tinh vực này…”
Nói đoạn, nàng bèn quay đầu nhìn Thiên Mẫu: “Thiên Chủ đã bị hạ gục, chuyện này thể nào cũng dẫn đến nhiều biến động không nhỏ. Một vài thế lực năm xưa bị Thiên gia chèn ép sẽ làm loạn, nhất là phải cẩn thận Thánh Tông! Hai người các ngươi quay về trấn áp Thiên gia đồng thời triệu tập tất cả cường giả bên ngoài về Thiên gia.”
Thánh Quân trầm giọng nói: “Thiên Sư, hiện giờ Vãn Quân có mâu thuẫn rất lớn đối với Thiên gia, muốn nàng ta làm gia chủ e là…”
Thiên Sư nói: “Chuyện này cứ để ta xử lí!”
Thánh Quân liếc nhìn Thiên Sư: “Được! Thế thì ta và Thiên Mẫu sẽ quay về gia tộc!”
Nói đoạn, hắn ta và Thiên Mẫu bèn biến mất.
Thiên Sư cũng quay người biến mất ở phía chân trời xa xa.
Sau khi Thiên Sư biến mất không lâu, một nữ tử xuất hiện.
Là bạch giáp nữ tử!
Bạch giáp nữ tử nhìn về phía xa xa, vẻ mặt nàng lạnh lùng.
Nàng không ngờ sẽ gặp Ách Nạn Chi Môn, ở đây mà gặp Ách Nạn Chi Môn thì đúng là không phải chuyện gì tốt đẹp!
Một lát sau, bạch giáp nữ tử khẽ nói: “Đáng chết!”
Nói đoạn, nàng bèn biến mất.
Trong tinh không, Diệp Huyền ngự kiếm bay đi, Vãn Quân ở ngay bên cạnh hắn.
Vãn Quân khẽ nói: “Kiếm Uyên là một trong hai cấm địa của Minh Hà tinh vực, nơi đó nguy hiểm chỉ sau Nhân Loại Cấm Địa thôi.”
Diệp Huyền hỏi: “Thế tại sao nơi đó lại trở thành cấm địa?”
Vãn Quân nói: “Truyền thuyết bảo có một vị kiếm tu xuất kiếm ở nơi đó, mà đường kiếm ấy đã khiến đại thế giới biến thành một cái vực thẳm, cũng chính là Kiếm Uyên. Sở dĩ nơi đó nguy hiểm là bởi ở đấy có một luồng kiếm đạo ý chí tàn bạo cực kì kinh khủng, càng tiến vào sâu bên trong thì kiếm đạo ý chí đó càng mạnh!”
Kiếm tu!
Diệp Huyền bỗng thấy hưng phấn, hắn vội hỏi: “Rất mạnh sao?”
Vãn Quân gật đầu, vẻ mặt nàng nghiêm trọng vô cùng: “Cực kì, cực kì mạnh! Cường giả bình thường không thể lại gần Kiếm Uyên…”
Nói đến đây, nàng ngừng lại một chút rồi bảo: “Thực ra, nói một cách nghiêm túc thì nơi đó còn nguy hiểm hơn Nhân Loại Cấm Khu. Chỉ có điều ở đó ngươi có thể lựa chọn, bởi vì ngươi không thể tiếp tục đi sâu vào bên trong. Ngươi có thể quay lại, còn Nhân Loại Cấm Khu đã vào thì về cơ bản không thể ra ngoài được.”
Diệp Huyền nhíu mày: “Nếu đã nguy hiểm như vậy thì tại sao lại nhiều người tới đó như vậy?”
Vãn Quân trầm giọng nói: “Bởi vì nơi đó từng có một vị linh tổ xuất hiện. Mà nghe đâu vị linh tổ đó đã chôn một cái hộp!”
Hộp!
Diệp Huyền sững sờ, ngay sau đó hắn lập tức nhảy lên: “Linh tổ? Hộp? Có phải là tiểu gia hỏa màu trắng kia không!”
Vãn Quân nhìn hắn, nàng hơi ngạc nhiên: “Nghe nói linh tổ kia trắng như tuyết… Ngươi biết hả?”
Diệp Huyền có hơi sững sờ.
Biết ư?
Đương nhiên là biết rồi!
Hình như nhớ ra điều gì đó, hắn bỗng nhiên nói: “Kiếm tu… xuất kiếm… đừng bảo là thanh sam nam tử nhé! Ơ mà không đúng! Thanh sam nam tử có tính tình ôn hòa, kiếm đạo ý chí của hắn sao mà tàn bạo vậy được?”
Lúc này, tiểu tháp bỗng nhiên nói: “Tiểu chủ… tính tình ôn hòa… Câu này đúng là không thích hợp với chủ nhân cho lắm… Ngươi đổi cách miêu tả khác đi!”
Diệp Huyền: “…”
Tính tình ôn hòa?
Tiểu tháp có hơi cạn lời.
Đến nay nó vẫn không thể quên được hình ảnh chủ nhân toàn thân là màu máu đỏ!
Khi ấy trừ Tiểu Bạch ra thì ai chủ nhân cũng chém!
Đến nó chủ nhân cũng chém nữa là!
Một câu nói thôi, chủ nhân điên lên thì chẳng nhận ra ai nữa!
Nghe tiểu tháp nói vậy, Diệp Huyền có hơi thắc mắc: “Ta thấy tính tình của chủ nhân nhà ngươi khá tốt đó chứ!”
Tiểu tháp: “…”
Diệp Huyền lại hỏi: “Chẳng lẽ không tốt hay sao?”
Tiểu tháp trầm mặc một hồi rồi nói: “Đối với người nhà mình thì khá tốt, tình tình sau này cũng khá được! Ngày xưa tính tình của hắn ta cực kì tàn bạo, lúc ta đi theo chủ nhân, khi ấy chủ nhân… đúng là một tên biến thái! Một lời không hợp thôi thì sẽ kiểu ta giết con mẹ nhà ngươi luôn… Về cơ bản thì hắn ta đi đến thế giới nào thì thế giới ấy sẽ gặp tai họa… Đúng là một tên sao chổi. Hơn nữa, hắn ta còn có tài gây họa hơn tiểu chủ ngươi nhiều… Tiểu chủ là kiểu phiền phức tới tìm ngươi, còn phiền phức của chủ nhân hầu hết là do chính hắn ta gây ra…”
Nói đến đây, nó ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Thực ra tiểu chủ ngươi rất hạnh phúc đó!”
“Hạnh phúc?”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tiểu tháp, ngươi nói ta hạnh phúc không?”