Chương 2783. Oan cái con khỉ
Chương 2783. Oan cái con khỉ
Chương 2783: Oan cái con khỉ
Tiểu tháp nói: “Nếu so sánh với chủ nhân trước kia thì đúng là ngươi rất hạnh phúc đó! Trước kia chủ nhân ta thực sự rất thê thảm! Năm xưa hắn ta thực sự sống sót từ trong đao thật thương thật. Phía sau hắn ta là trăm vạn thi thể, tại sao huyết mạch của hắn ta có thể đột phá?
Đó là bởi vì hắn ta điên thật sự… Hơn nữa trước kia những người mà chủ nhân để tâm đều đã chết rất nhiều! Ví dụ như Mộ lão gia gia năm xưa, mẫu thân của chủ nhân, phụ thân của chủ nhân… Nhất là trận chiến cuối cùng năm đó.
Trận chiến ấy, A Tú tỷ tỷ và Kỳ Bí Thiên tỷ tỷ tử trận, rồi cả hai Thiên Mệnh tỷ tỷ cũng tử trận… Nhị nha đầu và Tiểu Bạch suýt chút nữa cũng bị nữ nhân đáng sợ kia giết chết! Nữ nhân đó…”
Nói đến đây, hình như tiểu tháp nhớ ra điều gì đó, nó bỗng run rẩy.
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi đang nói đến Thanh Nhi hả?”
Tiểu tháp vội nói: “Đúng đúng, chính là nàng ta! Nàng ta tên là Thiên Mệnh! Thiên Mệnh mạnh nhất! Trận chiến năm xưa nếu không có kiếm tu giúp đỡ thì mọi người đều chết! Mà dù được vị kiếm tu kia giúp đỡ thì khi đó chủ nhân cũng chưa thể giết được nữ nhân kia… Nữ nhân đó đáng sợ vô cùng!”
Diệp Huyền: “…”
Vãn Quân thấy tò mò.
Chủ nhân của tiểu tháp là ai?
Với cả nữ nhân mà tiểu tháp nhắc đến kia là ai?
Lúc này, tiểu tháp lại nói: “Mặc dù tính tình chủ nhân không tốt, thế nhưng chỉ cần đừng chọc vào hắn ta thì hắn ta sẽ không chủ động bắt nạt người khác! Mà nữ nhân kia… vấn đề của nàng ta không nằm ở tính tình tốt hay không mà là ta thấy, ai nàng ta cũng ngứa mắt…”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiểu tháp, ta thấy tính tình của Thanh Nhi khá tốt mà!”
Tiểu tháp đột nhiên nhảy lên: “Tiểu chủ, ngươi đừng có đùa nữa! Tính tình của nàng ta tốt á? Ôi trời ơi…”
Diệp Huyền: “…”
Vãn Quân đột nhiên nói: “Tiểu tháp, tiểu chủ của ngươi có ách thể đấy! Người có ách thể cả đời sẽ bị ách thể bám riết...”
Tiểu tháp phẫn nộ nói: “Ách thể chẳng là gì cả! Một kiếm của chủ nhân có thể giết con mẹ nó ách nạn chi nhân luôn!”
“Ha ha!”
Bên trong Giới Ngục tháp, Ách Nạn Chi Môn bỗng nở nụ cười lạnh lùng.
Tiểu tháp bỗng chạy đến tầng thứ chín: “Tiểu Ách, ngươi không phục hả?”
Ách Nạn Chi Môn phẫn nộ nói: “Ngươi cút cho lão tử, lão tử không muốn nói chuyện với ngươi!”
Nếu như không phải do vị kiếm tu kia phong ấn năng lực của nàng thì nàng đã cho cái tháp này tan nát luôn rồi!
So với Diệp Huyền thì nàng ngứa mắt cái tháp này hơn!
Diệp Huyền bỉ ổi, song cái tháp này cũng phiền phức lắm, vô cùng phiền phức!
Tiểu tháp không cút, nó tiếp tục nói: “Tiểu Ách, chú ý tố chất!”
Ách Nạn Chi Môn nhìn chằm chằm tiểu tháp: “Ngươi nói tố chất với ta ư? Ngươi đừng có khiến ta cười chết rồi kế thừa cái cửa của ta nhé?”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp nói: “Tiểu Ách, ta chưa từng mắng ngươi nhỉ?”
Ách Nạn Chi Môn chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ngươi cút cho ta đi được không?”
Tiểu tháp nhảy cẫng lên: “Ta không cút đấy! Ngươi đánh ta đi này!”
Ách Nạn Chi Môn nhìn chằm chằm tiểu tháp, nàng không ra tay, bởi vì hiện giờ ở trong trạng thái này nàng không làm được gì cái tháp kia!
Thực ra tiểu tháp này còn kinh khủng hơn mấy cường giả bên ngoài kia.
Nàng có thể miểu sát một cường giả Vĩnh Hằng cảnh, thế nhưng lại không làm gì được tiểu tháp này. Tiểu tháp quá cứng đầu!
Chỉ có khi ở trong trạng thái bình thường thì nàng mới đánh được tiểu tháp!
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Tiểu Ách cô nương, ta hỏi ngươi một vấn đề được không?”
Ách Nạn Chi Môn ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi cũng cút đi! Ngươi còn bỉ ổi hơn cái tháp này nhiều! Ta không muốn nói chuyện với các ngươi!”
Diệp Huyền: “…”
Vãn Quân ở bên cạnh lắc đầu cười, sau đó nàng nói: “Tiểu Ách cô nương, tại sao các ngươi cứ nhất định phải giết hắn vậy? Chỉ bởi hắn có ách thể thôi ư?”
Diệp Huyền liếc nhìn Vãn Quân, câu hỏi Vãn Quân hỏi vừa đúng ý hắn. Thế mà nàng lại biết được tâm tư của hắn, chẳng lẽ nàng có ý với hắn?
Bên trong Giới Ngục tháp, Ách Nạn Chi Môn chỉ nói: “Chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?”
Vãn Quân nhíu mày: “Thế thì các ngươi cũng bá đạo quá đấy!”
Ách Nạn Chi Môn ngẩng đầu liếc nhìn, nàng lạnh lùng cười: “Bá đạo? Ngươi đang đùa đấy hả? Ngươi có biết tại sao hắn lại có ách thể không?”
Vãn Quân lắc đầu: “Không biết!”
Ách Nạn Chi Môn lạnh lùng nói: “Có ba nguyên nhân, thứ nhất là do chính hắn. Thứ hai là do phụ thân của hắn. Thứ ba là do muội muội của hắn!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Ý ngươi là sao?”
Ách Nạn Chi Môn chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ý gì ư? Năm xưa phụ thân và muội muội của ngươi tạo biết bao nhiêu nghiệt ngươi có biết không? Nhất là khi hai người bọn họ vì cứu một vài người mà cưỡng chế nghịch thiên, làm loạn trật tự vũ trụ pháp tắc, để trật tự vũ trụ pháp tắc bị nứt vỡ… Ngươi có biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không?”
Diệp Huyền nhíu mày: “Chuyện do bọn họ làm thì các ngươi cứ đi tìm bọn họ là được rồi! Tại sao ngươi lại đến bắt nạt ta? Đừng bảo là các ngươi thật sự ỷ lớn hiếp bé đấy nhé!”
Ách Nạn Chi Môn phẫn nộ nói: “Ngươi thấy ngươi oan uổng lắm hả?”
Diệp Huyền phẫn nộ nói: “Đương nhiên là lão tử bị oan rồi! Một cái nồi to đùng thế bắt ta đội, ta không oan thì ai oan?”
Ách Nạn Chi Môn đột nhiên gào lên: “Ngươi oan cái con khỉ ấy! Toàn là do ngươi gây ra, ngươi oan cái nỗi gì?”
Diệp Huyền nghe mà mù mờ: “Sao lại ta gây ra?”
Vẻ mặt Ách Nạn Chi Môn lạnh lùng vô cùng: “Ngươi biết ngươi là ai không?”
Diệp Huyền nói: “Ta là Diệp Huyền!”
Ách Nạn Chi Môn lắc đầu: “Lão tử cạn lời với ngươi!”
Diệp Huyền: “…”