Chương 2786. Đây mới là kiếm tu
Chương 2786. Đây mới là kiếm tu
Chương 2786: Đây mới là kiếm tu
Không dễ dàng gì hắn mới không ỷ lại vào ngoại vật nữa nên làm sao lại có thể dễ dàng sử dụng những ngoại vật kia?
Hắn biết nếu như bây giờ nhục thân của mình đạt tới Vĩnh Hằng cảnh và mở phong ấn hai loại huyết mạch thì sức chiến đấu của hắn sẽ rất mạnh mẽ, những cái khác không nói, nhưng Vãn Quân chắc chắn không phải là đối thủ của hắn!
Trong trường hợp đó, Vĩnh Hằng cảnh ở trước mặt hắn chỉ là một con kiến mà thôi!
Nhưng hắn thật sự không muốn ỷ lại vào ngoại vật nữa!
Ít nhất thì hắn sẽ không sử dụng ngoại vật trước khi đạt tới Phàm kiếm!
Tiểu tháp thấp giọng thở dài.
Diệp Huyền cười nói: "Không sao, đợi sau khi ta Phàm kiếm, chúng ta sẽ hợp lực lại để đánh bay nàng ta!"
Bên trong Giới Ngục tháp, Ách Nạn Chi Môn cười lạnh: "Đánh bay ta? Dùng sự vô liêm sỉ và rẻ tiền của ngươi sao?"
Diệp Huyền: "..."
Lúc này, Vãn Quân đột nhiên nói: "Chúng ta đã đến rồi!"
Vừa nói, nàng vừa dừng lại.
Diệp Huyền cũng dừng lại và nhìn về nơi cách đó không xa, ở chỗ sâu thẳm sâu trong tinh không có một vực thẳm khổng lồ!
Kiếm Vực!
Kiếm Vực này thật sự rất lớn, đứng trước vực thẳm kiếm này giống như một con kiến đứng trên miệng thùng nước.
Lúc này bọn họ đã cách xa Kiếm Vực này, nhưng Diệp Huyền lại cảm nhận được một luồng ý chí kiếm đạo vô cùng mạnh mẽ.
Luồng ý chí kiếm đạo này vô cùng cuồng bạo, trong đó phát ra một luồng lệ khí!
Mà điều khiến hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên chính là ý chí kiếm đạo này có chút quen thuộc!
Lúc này, Ách Nạn Chi Môn xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, nàng nhìn về phía xa, lông mày nhíu lại.
Diệp Huyền nhìn Ách Nạn Chi Môn: "Ngươi ra ngoài làm gì?"
Ách Nạn Chi Môn lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi không phục sao? Không phục thì đánh tay đôi đi, không gọi người!"
Diệp Huyền : "..."
Vãn Quân đột nhiên nói: "Cô nương cảm thấy ý chí kiếm đạo này thế nào?"
Ách Nạn Chi Môn lạnh lùng nhìn về phía Kiếm Vực, không nói gì cả.
Vãn Quân không hỏi nữa mà nhìn Diệp Huyền: "Chúng ta đi qua thôi!"
Diệp Huyền gật đầu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhưng không bao lâu sau, sắc mặt Vãn Quân dần trở nên nghiêm trọng.
Ý chí kiếm đạo kia quá mạnh mẽ!
Giống như một ngọn núi lớn đè lên trên người nàng, mà càng đi về phía trước thì cảm giác áp bức đó càng trở nên mạnh mẽ!
Trong lòng Vãn Quân cảm thấy rất kinh ngạc, nàng là một cường giả Vĩnh Hằng cảnh đỉnh phong, mà lúc này lại bị áp chế bởi một ý chí kiếm đạo, hơn nữa còn không biết luồng ý chí kiếm đạo này đã đi qua bao nhiêu năm rồi!
Chủ nhân của luồng ý chí kiếm đạo này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Như nghĩ đến điều gì đó, Vãn Quân nhìn về phía Ách Nạn Chi Môn, hình như Ách Nạn Chi Môn cũng đã bị ảnh hưởng, lông mày hơi cau lại.
Cứ như vậy, ba người bọn họ đã đi gần một ngàn trượng và đến bờ vực của Kiếm Vực này, lúc này, mồ hôi lạnh đã nhỏ giọt trên mặt Vãn Quân, không chỉ có như vậy, bước chân của nàng giống như có sức nặng ngàn cân, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn!
Hơn nữa lệ khí trong luồng ý chí kiếm đạo kia cũng càng ngày càng trở nên đáng sợ, nếu không phải tâm trí của nàng kiên định thì đã bị lệ khí đó ăn mòn rồi!
Lông mày của Ách Nạn Chi Môn nhíu lại ngày càng càng sâu, trong mắt nàng ta lại lóe lên vẻ kỳ lạ.
Luồng kiếm khí này rất mạnh!
Nếu sử dụng tốt thì nói không chừng có thể giết chết được cái tên này!
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Hình như các ngươi đang rất chật vật!"
Nghe vậy, hai nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, vẻ mặt hắn rất thoải mái, như thể không có chuyện gì!
Vãn Quân cảm thấy có chút khó hiểu: "Ngươi… làm sao có thể…"
Diệp Huyền chớp mắt: "Ta cảm thấy ổn mà!"
Vãn Quân khẽ cau mày: "Ngươi không cảm nhận được luồng kiếm đạo kia sao?"
Diệp Huyền nói: "Có thể!"
Vãn Quân sững sờ: "Vậy sao ngươi còn thoải mái như vậy?"
Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Rất bình thường mà! Sao các ngươi lại có vẻ chật vật như vậy?"
Vãn Quân đang định lên tiếng thì giọng nói của tiểu tháp đột nhiên vang lên từ trong sân: "Đương nhiên là tiểu chủ nhân cảm thấy thoải mái rồi! Bởi vì ý chí kiếm đạo này là do chủ nhân để lại, nó làm sao dám hỗn xược với tiểu chủ nhân chứ? Tiểu chủ nhân, ta vừa mới nhận được lời nói của ý chí kiếm đạo này! Nó nói nó muốn đi cùng với ngươi, ngươi thấy có được không?"
Diệp Huyền chớp mắt: "Đi với ta?"
Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy, nó nói nó muốn đi cùng với ngươi, xin ngươi hãy thu nhận nó, nó có thể đánh nhau giúp ngươi!"
Vãn Quân: "..."
Sắc mặt của Ách Nạn Chi Môn ở bên cạnh trở nên vô cùng khó coi, trông vô cùng tức giận, nàng đột nhiên vung tay: "Mẹ kiếp… lão tử không chơi nữa!"
Ầm!
Xa xa, một khoảng tinh không lập tức bị hủy diệt.
Mà nàng thì đã quay trở lại trong Giới Ngục tháp.
Diệp Huyền không quan tâm đến Ách Nạn Chi Môn mà nhìn về phía xa, lúc này, bọn họ đã sắp tiến vào Kiếm Vực.
Hắn có thể cảm nhận được luồng ý chí kiếm đạo, nhưng không giống như Vãn Quân, hắn không cảm nhận được sự áp bức, mà ngược lại còn cảm thấy luồng ý chí kiếm đạo này rất gần gũi.
Ánh mắt Diệp Huyền dần dần trở nên có chút mơ hồ.
Một ý chí kiếm đạo, cho dù đã qua hàng vạn năm rồi nhưng vẫn có thể tạo ra áp bức với một cường giả như Ách Nạn Chi Môn.
Điều này kinh khủng đến mức nào?
Đó chỉ là một ý chí kiếm đạo!
Hơn nữa, chắc chắn không phải là do thanh sam nam tử cố ý, có thể là vô tình để lại.
Thanh sam nam tử đã đạt đến trình độ nào rồi?
Cái gì gọi là kiếm tu!
Đây mới là kiếm tu!
Một luồng ý chí kiếm đạo, cho dù qua mấy chục vạn năm rồi mà vẫn bất diệt!