Chương 2789. Đã sai ở đâu vậy?
Chương 2789. Đã sai ở đâu vậy?
Chương 2789: Đã sai ở đâu vậy?
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó cười nói: "Ta cũng không lằng nhằng nữa! Lý lão ca, ngươi có muốn cùng đi vào trong xem không?"
Lý Truy Thanh cười đáp: "Tiểu hữu mời, đương nhiên là có hứng thú!"
Diệp Huyền cười nói: "Vậy chúng ta đi thôi!"
Vừa nói, hắn vừa kéo Vãn Quân đi về phía xa.
Lý Truy Thanh cũng đi theo sau đó!
Bởi vì Diệp Huyền nên những kiếm khí và ý chí kiếm đạo kia không nhằm vào Lý Truy Thanh!
Trong lòng Lý Truy Thanh càng cảm thấy kinh ngạc hơn sau khi thấy cảnh này.
Thật đúng là một cao thủ!
Ba người Diệp Huyền đi vào chỗ sâu nhất trong Kiếm Vực ở phía xa kia, trên đường đi, Diệp Huyền đi qua nơi nào thì tàn dư kiếm khí ở nơi đó đều lần lượt rút lui, ý chí kiếm đạo kia cũng vậy!
Nhưng không hề lui ra xa mà chỉ chờ ở bên cạnh, như thể là đang chờ đợi điều gì đó!
Đi không bao lâu, Diệp Huyền đi đằng trước dừng lại, cách đó không xa trước mặt ba người bọn họ, có một nam tử đang ngồi ở đó, nam tử tóc tai bù xù, không nhìn thấy gương mặt của hắn ta.
Phía trên đỉnh đầu của nam tử có một đạo ý chí đang trôi nổi!
Ý chí kiếm đạo!
Ba người Diệp Huyền nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên một tia kinh ngạc.
Nam tử này vẫn còn sống!
Lúc này, nam tử này chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn về phía ba người Diệp Huyền ở phía xa, khi nhìn thấy Diệp Huyền, đồng tử của hắn ta đột nhiên co rụt lại: "Ngươi… là ngươi…"
Diệp Huyền chớp mắt: "Ta cái gì?"
Nam tử nói với giọng run rẩy: "Huyết mạch… huyết mạch của ngươi!"
Diệp Huyền khẽ cau mày, tên này cho rằng mình là thanh sam nam tử rồi! ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Vãn Quân đột nhiên nói: "Các hạ bị nhốt ở đây sao?"
Nam tử gật đầu, hắn ta nhìn Diệp Huyền, sau đó nói: "Ngươi không phải hắn ta! Nhưng huyết mạch của các ngươi lại giống…”
Diệp Huyền nhìn nam tử: "Sao ngươi lại bị giam cầm ở nơi này?"
Nam tử im lặng.
Diệp Huyền cười nói: "Mà thôi, dù sao thì cũng không liên quan gì tới ta!"
Nói xong, hắn quét mắt nhìn, ngay sau đó mắt của hắn sáng lên, có một cái hộp ở nơi cách nam tử không xa!
Hộp!
Diệp Huyền đi tới trước cái hộp, phía trên hộp còn có hai cây kẹo hồ lô!
Không cần phải nói, chắc chắn đã do tên tiểu gia hỏa màu trắng để lại!
Diệp Huyền cầm chiếc hộp lên rồi mở ra liếc nhìn, nhưng lại nhanh chóng đóng lại.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên!
Diệp Huyền lập tức cất chiếc hộp đi, sau đó nhìn Vãn Quân: "Chúng ta đi thôi!"
Vãn Quân nhìn hắn, cũng không hỏi gì cả.
Diệp Huyền lập tức cất chiếc hộp đi, hiển nhiên là hắn không muốn người khác biết bên trong có cái gì rồi.
Đúng lúc này, nam tử ở bên cạnh đột nhiên nói: "Các hạ khoan đã!"
Diệp Huyền quay đầu nhìn nam tử, nam tử do dự một chút, sau đó nói: "Các hạ có thể tha cho ta một mạng không?"
Diệp Huyền lắc đầu: "Không thể!"
Nam tử nhìn hắn, Diệp Huyền nói: "Thanh sam nam tử đã trấn áp ngươi ở đây, không cần nói, chắc chắn là ngươi đã làm chuyện khiến hắn ta tức giận..."
Nam tử tức giận nói: "Ta bị liên lụy!"
Diệp Huyền khẽ cau mày: "Bị liên lụy?"
Nam tử đột nhiên có chút kích động: "Đại ca, ngươi tự mình nghĩ xem, hắn ta mạnh như vậy, liếc mắt cái cũng đủ giết chết ta rồi! Hắn ta có đến mức phải trấn áp ta ở đây không?"
Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Vậy tại sao ngươi lại bị trấn áp ở đây?"
Nam tử thấp giọng thở dài: "Lão tử đúng là xui như quỷ ấy! Năm đó ở đây có động tĩnh rất lớn, vì tò mò nên ta đã vội vã chạy đến đây, ta vừa đến đây, còn chưa kịp tìm hiểu tình hình thì nơi này đã lập tức biến thành vực thẳm, mà ta thì lại bị ý chí kiếm đạo còn sót lại phá vỡ nhục thân…"
Vừa nói, hắn ta vừa tự tát thật mạnh vào mặt của mình: "Lão tử thật ngu xuẩn! Hóng hớt cái quái gì chứ!"
Sắc mặt Diệp Huyền trở nên hơi kỳ lạ!
Nam tử cười cay đắng: "Ta thật xui xẻo! Ta thực sự chỉ đến để xem một chút thôi chứ không làm gì cả! Ta thật sự không làm gì cả!"
Diệp Huyền khẽ cau mày: "Nếu thanh sam nam tử không nhằm vào ngươi, vậy sao ngươi không rời đi?"
Nụ cười của nam tử càng thêm cay đắng: "Đại ca, nhìn xung quanh ta đi, khắp nơi đều là tàn dư kiếm khí còn sót lại và ý chí kiếm đạo, ta không dám động đậy! Thực sự không dám động đậy! Một khi động đậy thì những tàn dư còn sót lại của kiếm khí này sẽ giết chết ta… Ngươi có biết ta đã trải qua hàng vạn năm này như thế nào không? Trong vạn năm qua ngày nào ta cũng phải giả chết, chỉ có giả vờ chết thì những kiếm khí này mới không nhằm vào ta… Mẹ kiếp, ta đã quá khổ rồi!"
Lúc này, trong giọng nói của nam tử đã có tiếng khóc.
Diệp Huyền: “…”
Vãn Quân ở bên cạnh lắc đầu: "Ngươi cũng thật là, không có việc gì lại đến xem náo nhiệt cái gì chứ!"
Nam tử lắc đầu liên tục: "Ai mà biết kiếm tu kia lại đáng sợ như vậy! Nếu sớm biết hắn ta đáng sợ như vậy thì đánh chết ta sẽ không tới!"
Vãn Quân: "..."
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: "Ngươi không thể đánh lại những kiếm khí này sao?"
Nam tử nhìn Diệp Huyền, hắn ta do dự một chút, sau đó nói: "Ta… Ta không thể đánh lại!"
Diệp Huyền có chút kinh ngạc: "Chỉ là một vài kiếm khí còn sót lại mà ngươi cũng không thể đánh lại được?"
Sắc mặt nam tử trở nên hơi mất tự nhiên: "Ngươi cho rằng những kiếm khí này rất yếu ớt sao?"
Lòng bàn tay Diệp Huyền xòe ra, một vài kiếm khí lập tức bay đến trước mặt hắn, hắn nắm lấy kiếm khí kia, mà những kiếm khí kia hoàn toàn không hề phản kháng!
Nhìn thấy cảnh này, nam tử chết lặng: "Cái này…”
Diệp Huyền nói: "Ta cảm thấy những kiếm khí này rất ngoan ngoãn!"
Nam tử do dự rồi xòe lòng bàn tay ra, mà ngay khi hắn ta di chuyển, một luồng kiếm khí đã xuyên thẳng qua cánh tay của hắn ta.
Xuy!
Cánh tay của nam tử đứt luôn!
Hắn ta kinh hãi trong lòng, ngay lập tức không dám nhúc nhích nữa mà nhìn Diệp Huyền với vẻ mờ mịt: "Đã sai ở đâu vậy?"