Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1102 - Chương 2792. Ngươi Mới Uống Thuốc Đấy À

Chương 2792. Ngươi mới uống thuốc đấy à Chương 2792. Ngươi mới uống thuốc đấy à

Chương 2792: Ngươi mới uống thuốc đấy à

Tiểu tháp còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên Ách Nạn Chi Môn lao ra khỏi tầng thứ chín, sau đó trong Giới Ngục tháp truyền tới những tiếng nổ ầm ầm.

Lại đánh nhau nữa rồi!

Nói một cách chính xác là tiểu tháp đang ăn đòn!

Trước khi dung hợp với người thì năng lực của nó vẫn bị hạn chết!

Lúc này, Lý Truy Thanh ở bên cạnh chợt nói: “Tiểu hữu, nếu như ngày sau có thời gian thì mời ngươi hãy tới Thánh Tông ta làm khách!”

Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta và cười đáp: “Lý lão ca, đến khi ấy nhất định sẽ tới làm phiền!”

Lý Truy Thanh cười nói: “Hôm nay gặp được tiểu hữu khiến lão phu hiểu ra được một chuyện, đó chính là người còn có người giỏi hơn, núi còn có núi cao hơn! Con đường võ đạo không có điểm kết! Tiểu hữu, đợi sau khi ngươi đạt đến Phàm kiếm mong hãy tới Thánh Tông rồi chúng ta luận bàn một phen nhé!”

Diệp Huyền chớp mắt: “Bây giờ luôn có được không?”

Lý Truy Thanh cười ha ha: “Với thực lực hiện giờ của tiểu hữu vẫn chưa đủ đâu! Tiểu hữu, ta ở Thánh Tông đợi ngươi!”

Nói rồi, hắn ta trực tiếp biến mất ở cuối chân trời.

Diệp Huyền nhìn Lý Truy Thanh ở cuối chân trời mà mỉm cười, hắn biết Lý Truy Thanh này không hề nói dối.

Thực lực của đối phương mạnh hơn Vãn Quân rất nhiều!

Phải biết rằng trước đó ở Kiếm vực, nếu như không nhờ có hắn thì Vãn Quân hoàn toàn không thể bước chân vào bên trong Kiếm vực được, mà Lý lão ca này đã tiến vào sâu bên trong Kiếm vực rồi.

Diệp Huyền im lặng một lúc rồi quay người rời đi.

Hắn trở về Đại Hoang sơn mạch rồi lại xông vào nơi này một lần nữa!

Diệp Huyền vừa mới rời đi không bao lâu thì bạch giáp nữ tử kia lại xuất hiện ở đó!

Bạch giáp nữ tử nhìn Diệp Huyền đã rồi đi ở đằng xa, không biết đang nghĩ gì.



Không bao lâu sau, Diệp Huyền đã trở về Táng Sơn của Đại Hoang sơn mạch, hắn liếc mắt nhìn mảnh đất trống không trước mặt kia, đó chính là nơi mà Vãn Quân đã bị cầm tù trước đấy!

Một lúc sau, hắn mỉm cười rồi tiếp tục tiến lên.

Sau khi băng qua Táng Sơn, Diệp Huyền tới một sơn mạch, vừa mới tiến vào sơn mạch này thì hai nam tử trung niên đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Đó chính là Cổ Nguyệt yêu vương và Mang Sơn yêu vương kia!

Cổ Nguyệt yêu vương nhìn Diệp Huyền: “Không phải ngươi đã đi cùng nữ nhân kia rồi sao?”

Bọn họ cũng biết chuyện đã xảy ra ở Táng Sơn trước đấy, chẳng qua đó là Thiên gia làm việc cho nên bọn họ không dám đuổi theo tới đây!

Lốc xoáy của Thiên gia đó, bọn họ cũng không dám cuốn vào trong đó đâu.

Diệp Huyền cười bảo: “Ta lại quay về rồi đây!”

Cổ Nguyệt yêu vương hơi nhíu mày: “Về đây làm gì nữa?”

Diệp Huyền chớp mắt: “Ta và đại ca ta đã có giao ước, đó là ta phải dựa vào thực lực của mình để bước ra khỏi sơn mạch này!”

Cổ Nguyệt yêu vương nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi chắc chắn?”

Diệp Huyền gật đầu.

Cổ Nguyệt yêu vương trầm giọng nói: “Nhân loại, chúng ta biết sau lưng ngươi có một thế lực rất lớn mạnh nên không muốn dây vào ngươi, nếu ngươi muốn bước ra khỉ sơn mạch này thì cứ trực tiếp bay qua là được! Nếu như ngươi bay qua, chúng ta có thể làm như không trông thấy gì hết!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta phải đi qua!”

Vẻ mặt của Cổ Nguyệt yêu vương hơi nặng nề: “Nếu để người bên ngoài biết một nhân loại đi ra từ chỗ chúng ta như thế, vậy chúng ta còn mặt mũi gì nữa chứ!”

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì lúc này, Mang Sơn yêu vương ở cách đó không xa đột nhiên bảo: “Nhân loại, ngươi muốn đi ra từ nơi này đúng không, được thôi, đánh bại ta trước đi!”

Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta: “Đánh một trận hả?”

Mang Sơn yêu vương nhìn hắn rồi lạnh lùng nói: “Đánh nhau cũng được, nhưng chúng ta phải nói rõ ràng trước, không được phép gọi người, chỉ có hai chúng ta đánh tay đôi, ai gọi người thì tên đó là chó!”

Diệp Huyền gật đầu: “Chơi luôn!”

Mang sơn yêu vương hừ lạnh một tiếng: “Vậy tới đi!”

Vừa dứt lời, hắn ta đột nhiên nhún người nhảy lên rồi tung một quyền về phía Diệp Huyền, dưới một quyền này, không gian trước mặt Diệp Huyền trực tiếp bị bóp méo thành một lốc xoáy quỷ dị.

Bên dưới, Diệp Huyền chợt đâm một nhát kiếm tới!

Sinh Tử Nhất Kiếm!

Một kiếm này rất đơn giản.

Mà cho dù một nhát kiếm này rất đơn giản thì sức mạnh của Mang Sơn yêu vương kia vẫn lập tức bị phá vỡ. Cùng lúc đó, toàn bộ cơ thể hắn ta trực tiếp bay ngược ra sau tận mấy nghìn trượng. Hắn ta vừa mới dừng lại thì cả người đã nứt toác, máu tươi đầm đìa!

Một kiếm trọng thương!

Giữa sân, Mang Sơn yêu vương và Cổ Nguyệt yêu vương trực tiếp ngẩn người.

Mang Sơn yêu vương ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, hắn ta nuốt nước miếng: “Sao… sao có thể như vậy được… ngươi mới uống thuốc đấy à?”

Diệp Huyền thấp giọng thở dài: “Vẫn chưa hiểu sao? Các ngươi vẫn còn trong quy tắc mà ta thì đã nhảy ra khỏi quy tắc rồi!”

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ khủng khiếp “Vô địch thật cô đơn!”

Mang Sơn yêu vương: “…”

Cổ Nguyệt yêu vương: “…”

Trong Giới Ngục tháp, Ách Nạn Chi Môn ngồi trong góc giơ hai tay bịt tai mình lại: “Mẹ kiếp, cái thứ này lại tới nữa rồi! Lại tới nữa rồi! A a a a! Ta không thể chịu được nữa a a a!”
Bình Luận (0)
Comment