Chương 2794. Thiên yêu vương
Chương 2794. Thiên yêu vương
Chương 2794: Thiên yêu vương
Cổ Nguyệt yêu vương cười nói: “Ta hiểu! Nhưng Diệp thiếu này, với thực lực hiện tại của ngươi, trên cơ bản ở Đại Hoang sơn mạch này đã không còn đến mấy yêu thú có thể là đối thủ của ngươi được nữa! Thế này được không, chúng ta hộ tống ngươi một đoạn đường để ngươi trực tiếp đi tìm yêu thú có thực lực khá lớn mạnh kia. Như vậy, ngươi cũng không cần phải lãng phí thời gian nữa, cảm thấy thế nào?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc sau đó đáp: “Nghe cũng được đấy chứ!”
Cổ Nguyệt yêu vương vội vàng nói: “Diệp thiếu, ta sẽ dẫn đường cho ngươi!”
Nói xong, hắn ta bước nhanh đến trước mặt Diệp Huyền, dường như nghĩ đến gì đó mà lại nói: “Sao có thể để Diệp thiếu đi bộ được chứ?”
Mang Sơn yêu vương ở bên cạnh đột nhiên huýt sáo một tiếng, ngay sau đó, một con cự lang có thể hình khổng lồ đột nhiên nhảy ra từ trong núi rừng đằng xa, con cự lang đó chạy thẳng tới trước mặt Diệp Huyền sau đó hơi quỳ xuống.
Mang Sơn yêu vương giơ tay ra hiệu mời: “Diệp thiếu, mời ngồi!”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn con cự lang kia rồi mỉm cười: “Quen nhau tức là có duyên, tặng ngươi một tạo hóa đi!”
Nói xong, hắn đặt tay phải lên người con cự lang đó, ngay sau đó, những đạo tử khí bốc lên từ trong lòng bàn tay hắn, ngay khi những đạo tử khí đó chui vào trong cơ thể con cự lang kia, cự lang lập tức cảm thấy như đánh tiết gà, toàn bộ cơ thể sục sôi mãnh liệt.
Trông thấy một màn này, Mang Sơn yêu vương và Cổ Nguyệt yêu vương đưa mắt nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều mang theo vẻ khiếp sợ.
Bởi vì bọn họ phát hiện ra huyết mạch của con cự lang kia đang thay đổi!
Thế này cũng khủng khiếp quá rồi!
Diệp Huyền nhìn về phía hai vị yêu vương: “Hình như nó sắp đột phá rồi! Hay là, chúng ta vẫn nên đi bộ thì hơn?”
Cổ Nguyệt yêu vương đang định lên tiếng thì lúc này, đột nhiên Mang Sơn yêu vương nói: “Thế làm sao mà được? Tuyệt đối không được! Diệp thiếu, nếu ngươi không chê thì cứ cưỡi ta đi! Ta cũng được này!”
Nói rồi, hắn ta trực tiếp khôi phục bản thể.
Bản thể của hắn ta là một con sói, có điều, hắn ta vẫn khác với con cự lang kia lắm, toàn thân hắn ta màu tím đen, cả người từ trên xuống dưới phủ đầy vảy màu đen đậm, về mặt khí thế thì hắn ta đã trực tiếp bỏ xa con cự lang kia mấy trăm con phố rồi!
Lang vương!
Mang Sơn lang vương chân chính!
Thấy một màn này, Cổ Nguyệt yêu vương cũng đến ngớ người, hành động của Mang Sơn yêu vương thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn ta đấy!
Diệp Huyền cũng hơi sững sờ, hắn không ngờ Mang Sơn yêu vương này lại bằng lòng làm tọa kỵ cho hắn cưỡi!
Đây chính là yêu vương đó!
Diệp Huyền hơi do dự một lúc sau đó mới nói: “Mang Sơn yêu vương, làm vậy không ổn cho lắm đâu?”
Mang Sơn yêu vương lại vội vàng lắc đầu: “Không có gì không ổn cả! Diệp thiếu, ngươi mau lên đi! Chúng ta sẽ dẫn ngươi đi tìm Thiên yêu vương xếp hạng nhất!”
Diệp Huyền cũng không tiếp tục từ chối thêm nữa mà trực tiếp ngồi lên lưng của Mang Sơn yêu vương, sau đó hỏi: “Mang Sơn yêu vương này, Thiên yêu vương chính là yêu vương mạnh nhất ở Đại Hoang sơn mạch sao?”
Mang Sơn yêu vương đáp: “Là kẻ mạnh nhất trong các yêu vương nhưng hắn ta cũng không phải người mạnh nhất ở Đại Hoang sơn mạch này, kẻ mạch nhất nơi này chính là hung thú kia!”
Diệp Huyền có hơi tò mò rồi đấy: “Hung thú?”
Mang Sơn yêu vương gật đầu: “Hung thú kia cũng không phải là yêu thú bản địa của Đại Hoang sơn mạch chúng ta mà là từ bên ngoài tới. Bây giờ nó đang chếm giữ Thiên Nhưỡng sơn mạch sâu nhất trong Đại Hoang sơn mạch, nó rất ít khi xuất hiện nhưng chúng ta cũng không dám đi chọc giận nó!”
Diệp Huyền hỏi: “Rất mạnh sao?”
Mang Sơn yêu vương trầm giọng đáp: “Mạnh lắm, rất mạnh!”
Rất mạnh!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong sơn mạch, không biết đang nghĩ gì.
Trong sơn mạch, Mang Sơn yêu vương chạy như bay suốt một đường, tốc độ của hắn ta có thể nói là nhanh như chớp, cực kỳ nhanh.
Đúng lúc này, hắn ta tiến vào trong một sơn mạch, vừa mới tiến vào sơn mạch này là xung quanh đã có thần thức của yêu thú lớn mạnh quét được.
Trong mắt Mang Sơn yêu vương lóe lên lệ khí: “Diệp thiếu tới rèn luyện, đám yêu thú không phận sự mau chóng lùi xuống!”
Giọng như sấm rền, chấn động núi rừng!
Diệp Huyền: “…”
Cùng với một tiếng quát giận dữ của hắn ta, mấy yêu thú có thực lực khá yếu ở xung quanh kia lập tức nháo nhào lùi xuống.
Đây chính là Mang Sơn yêu vương đấy, yêu thú bình thường nào có dám làm trái ý bọn họ chứ?
Huống chi, bên cạnh Mang Sơn yêu vương còn có cả Cổ Nguyệt yêu vương!
Hai vị yêu vương hộ giá!
Mang Sơn yêu vương dẫn theo Diệp Huyền trực tiếp hóa thành một luồng sáng đen biến mất ở đằng xa, Cổ Nguyệt yêu vương cũng theo sát đằng sau.
Trong tầng thứ chín ở Giới Ngục tháp, Ánh Nạn Chi Môn ngồi dưới sàn, khóe miệng lộ ra vẻ chế nhạo: “Đây là tới để rèn luyện ấy hả? Đây là tới để làm màu thì có?”
Trong sơn mạch, Mang Sơn yêu vương và Cổ Nguyệt yêu vương dẫn theo Diệp Huyền chạy như điên suốt một đường, họ đi qua nơi nào là vạn thú ở nơi đó đều tránh đi!
Sau khoảng hơn nửa canh giờ, đột nhiên Mang Sơn yêu vương dừng lại, cách trước mặt bọn họ không xa chính là một sơn mạch nói liền không dứt!
Hắn ta trầm giọng nói: “Diệp thiếu, đây chính là Thiên Yêu sơn mạch mà Thiên yêu vương chiếm giữ!”
Thiên yêu vương!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía sơn mạch kia, hắn có thể cảm nhận được bên trong Thiên Yêu sơn mạch này có một đạo khí tức cực kỳ lớn mạnh!
Thiên yêu vương!
Hắn mỉm cười rồi trở người xuống khỏi lưng sói, sau đó đi về phía Thiên Yêu sơn mạch kia.
Lúc này, Cổ Nguyệt yêu vương ở một bên chợt lên tiếng: “Diệp thiếu, cẩn thận chút nhé!”
Diệp Huyền gật đầu.
Đúng lúc này, một luồng uy áp vô hình đột nhiên nghiền áp tới từ bên trong Thiên Yêu sơn mạch!
Hắn dừng bước chân, luồng uy áp kia càng lúc càng mạnh, cùng lúc đó, có một giọng nói vang lên từ bên trong Thiên Yêu sơn mạch kia: “Nhân loại?”
Diệp Huyền gật đầu.
Giọng nói kia lại vang lên: “Tới đây làm gì?”
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía sơn mạch: “Quỳ xuống cầu tử!”
Cổ Nguyệt yêu vương: “…”
Mang Sơn yêu vương: “…”