Chương 2796. Phàm là gì?
Chương 2796. Phàm là gì?
Chương 2796: Phàm là gì?
Ở phía xa xa, Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại. Hắn giơ kiếm trong tay lên, chỉ xuống mặt đất.
Đại địa chi lực này quen thuộc làm sao!
Chỉ cần hiện giờ hắn sử dụng đại địa chi lực là luồng đại địa chi lực kia sẽ lập tức bị hoá giải!
Nhưng hắn lại không làm như vậy!
Đúng lúc đó, Thiên yêu vương lại bước lên phía trước một bước: “Tiếp đi!”
Uỳnh!
Núi sông của Đại Hoang sơn mạch bỗng nhiên rung chuyển. Ngay sau đó, thế ở trước mặt Diệp Huyền bùng lên!
Thế của núi sông!
Uỳnh uỳnh!
Nơi mà Diệp Huyền đứng cũng trở nên méo mó!
Mà lúc này, hắn cảm giác như có hàng vạn ngọn núi đang đè lên người khiến hắn không thể thở nổi!
Trong mắt Diệp Huyền toát lên vẻ dữ tợn, hắn không lùi mà tiến lên, thi triển Kiếm Vực.
Rầm!
Khoảnh khắc Kiếm Vực xuất hiện, cảm giác ngột ngạt kia lập tức đỡ hơn rất nhiều. Thế nhưng sắc mặt Diệp Huyền lại nhanh chóng tái nhợt!
Thế quá mạnh!
Dù có là Kiếm Vực thì cũng khó mà ngăn cản được!
Mà lúc này, Thiên yêu vương lại bước lên phía trước một bước. Hắn ta siết chặt hai tay, phẫn nộ gào lên: “Đại Địa Đại Thế!”
Uỳnh!
Khoảnh khắc ấy, cả đất trời rung chuyển. Trong không gian xuất hiện rất nhiều “thế” thần bí. Những “thế” này chảy về phía Diệp Huyền như những dòng nước lũ!
Thiên địa chi thế!
Rầm rầm!
Diệp Huyền lùi mãi về phía sau cả vạn trượng. Hắn vừa mới dừng lại thì đã phun một ngụm máu. Mà lúc này, Vô Thượng Kiếm trong tay hắn cũng tràn đầy vết nứt!
Thấy vậy, sắc mặt Cổ Nguyệt yêu vương và Mang Sơn yêu vương lập tức trở nên nghiêm trọng.
Thực lực của Thiên yêu vương kinh khủng quá!
Diệp thiếu có chống đỡ được hay không đây?
Những “thế” kia cũng không thừa thắng xông lên mà rút về phía Thiên yêu vương!
Thiên yêu vương chầm chậm nhắm hai mắt lại, hắn ta siết chặt tay phải. Cuối cùng “thế” đã đi vào tay phải của hắn ta!
Hắn ta nhìn Diệp Huyền phía xa xa với vẻ mặt rất hung dữ: “Chẳng phải ngươi muốn cầu tử ư? Nào, ta thành toàn cho ngươi!”
Dứt lời, hắn ta bèn bước lên phía trước một bước, sau đó đánh một quyền: “Không thể ngăn cản!”
Một quyền bay đi.
Quyền ấn lao thẳng về phía Diệp Huyền!
Cùng với sự xuất hiện của quyền ấn, cả Đại Hoang sơn mạch như sụp đổ. Không chỉ Đại Hoang sơn mạch mà cả đất trời đều tan vỡ!
Một quyền khiến sông núi bốn phương tan tành!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền nhìn chằm chằm quyền ấn. Quyền này có chứa đại địa chi thế và thiên địa chi thế, cộng thêm sức mạnh nhục thân của Thiên yêu vương nữa nên có thể nói, một quyền ấy thực sự có thể huỷ diệt cả thế giới!
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại!
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, hắn lại tỉnh táo vô cùng.
Thế!
Diệp Huyền bỗng nhiên mở mắt ra, hắn đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, đó chính là Thiên yêu vương đang mượn thế!
Mượn đai địa chi thế, mượn thiên địa chi thế!
Nếu Thiên yêu vương đã có thể mượn thế thì tại sao hắn không thể?
Nghĩ đến đây, hắn đang định mượn thế thì lại nghĩ lại. Thế mà hắn mượn có phải thế của hắn hay không?
Diệp Huyền bỗng nhiên bật cười: “Ta có kiếm thì cần gì phải mượn đến thế nữa?”
Dứt lời, hắn bèn đâm kiếm về phía trước!
Sinh Tử Nhất Kiếm!
Có điều lần này khác so với Sinh Tử Nhất Kiếm trước đó. Đường kiếm này của hắn càng tự tin hơn, cũng thong dong hơn.
Tự tin về kiếm!
Thong dong trước sinh tử!
Kiếm tu có kiếm là được!
Diệp Huyền đâm kiếm về phía trước…
Uỳnh!
Quyền ấn trước mặt hắn đã bị ép phải dừng lại. Ngay sau đó, quyền ấn đột nhiên nứt vỡ và hoá thành hư vô.
Thế lập tức tan biến giữa đất trời như một làn khói xanh!
Trông thấy cảnh tượng ấy, đôi mắt Thiên yêu vương ở phía xa xa hiện vẻ khó tin: “Sao có thể…”
Ở một bên khác, trong mắt Mang Sơn yêu vương và Cổ Nguyệt yêu vương cũng tràn ngập vẻ khó tin!
Diệp Huyền có thể phá tan một quyền một cách đơn giản nhẹ nhàng như vậy sao!
Đó là quyền mà Thiên yêu vương đã sử dụng hết sức lực đấy!
Bên trong Giới Ngục tháp, sắc mặt Ách Nạn Chi Môn sầm xuống.
Thực ra chỉ có nàng mới hiểu được đã có chuyện gì xảy ra!
Sinh Tử Nhất Kiếm trước đó của Diệp Huyền không được coi là Phàm kiếm thật sự. Sinh Tử Nhất Kiếm khi đó cùng lắm mới chỉ là bán bộ nhập phàm, còn thiếu một chút ý cảnh nữa.
Nói một cách đơn giản thì là lúc đó Diệp Huyền vẫn chưa đủ tự tin, hắn vẫn chưa tin hẳn vào Sinh Tử Nhất Kiếm của mình. Khi đó, kiếm đạo tín niệm và tự tin kiếm đạo của hắn không quá mạnh mẽ!
Thế nhưng lúc này, Diệp Huyền hoàn toàn tin tưởng vào Sinh Tử Nhất Kiếm của mình!
Đây là một sự thoát xác về chất!
Tự tin quan trọng không?
Cực kì cực kì quan trọng!
Nhiều khi sự tự tin có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời!
Có thể nói, hiện giờ Sinh Tử Nhất Kiếm của Diệp Huyền đã thực sự nhập phàm!
Thực ra chỉ có nàng mới biết, nếu ban nãy Diệp Huyền tự tin hơn một chút thì không cần dùng Sinh Tử Nhất Kiếm, hắn đánh bừa một kiếm cũng có thể nhập phàm được!
Không phải nhất kiếm nhập phàm mà là cả người hắn đều nhập phàm!
Nếu cả người Diệp Huyền nhập phàm thì thực lực của hắn sẽ thay đổi kinh thiên động địa mất!
Phàm là gì?
Trong Vũ Trụ Thần Đình thì phàm nghĩa là chân.
Phàm kiếm là Chân kiếm, mỗi một kiếm đều tạo ra sát thương thật, là coi thường tu vi, coi thường phòng ngự, coi thường cảnh giới, coi thường thần thông, coi thường pháp tắc, coi thường quy tắc, coi thường trật tự thật sự. Đối mặt với cường giả ở bất cứ cảnh giới nào cũng đều có sức chiến đấu!
Đây chính là Phàm cảnh!
Nếu như Diệp Huyền đạt tới trình độ này thì nàng sẽ phải đau đầu đôi chút. Có điều cũng may, hắn không thực sự nhập phàm, chỉ là nhất kiếm nhập phàm mà thôi. Cái này có khác biệt rất lớn!