Chương 2801: Có nguy hiểm
Chương 2801: Có nguy hiểm
Ách Nạn Chi Môn trầm mặc.
Rốt cuộc vị kiếm tu kia mạnh đến mức nào?
Nàng cũng không biết!
Bởi vì đối phương chỉ cần một đường kiếm là có thể giết nàng!
Lúc này, Diệp Huyền thu hồi ánh mắt, hắn lắc đầu cười: "Kệ đi! Ta vẫn nên tu luyện nhục thân của ta thì hơn!"
Nói đoạn, hắn bèn lấy tiểu tháp ra: "Tiểu tháp, máu của tiểu nữ hài có sừng trên đầu kia đâu?"
Tiểu tháp đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, Ách Nạn Chi Môn bên trong Giới Ngục tháp bèn sa sầm mặt: "Tiện nhân, mau chạy!"
Diệp Huyền sững sờ: "Gì vậy?"
Ách Nạn Chi Môn phẫn nộ: "Đồ ngốc, mau chạy đi! Có người bảo vệ pháp tắc đang băng qua tinh vực để đến đây đấy!"
Diệp Huyền hoang mang: "Người bảo vệ pháp tắc... Không phải, người bảo vệ pháp tắc đuổi đến đây thì ngươi phải vui mới phải chứ?"
Ách Nạn Chi Môn lớn giọng nói: "Đồ ngu! Không giải thích nhiều với ngươi nữa! Mau chạy! Không chạy là ngươi sẽ chết đấy! Đối pương không bị phong ấn thực lực như ta đâu, đối phương đang trong trạng thái đỉnh cao đấy! Trạng thái đỉnh cao, ngươi có hiểu không?"
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: "Ta có đánh lại được không?"
Ách Nạn Chi Môn phẫn nộ: "Ngươi đánh cái con khỉ! Có biết con hung thú ban nãy không? Đối phương muốn giết hắn ta cũng chỉ cần một cái liếc mắt thôi! Nàng ta đang ở trạng thái đỉnh cao, ngươi hiểu không hả?"
Diệp Huyền: "..."
Ách Nạn Chi Môn phẫn nộ nói: "Đại ca, đại ca ngươi đã đi xa rồi! Ngươi không còn tư cách ra vẻ nữa rồi! Mẹ no mau chạy đi có được không hả?"
Tiểu tháp đột nhiên nói: "Tiểu Ách, chú ý tố chất! Tố chất!"
Ách Nạn Chi Môn phẫn nộ tiếp: "Cái tháp không có mắt nhìn kia! Ngươi mà nói tố chất với ta nữa là ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi đấy! Lão tử chịu đựng các ngươi đủ lắm rồi đấy nhá!"
Diệp Huyền: "..."
Mau chóng chạy!
Diệp Huyền không hề do dự mà quay người ngự kiếm bay đi luôn.
Người bảo vệ pháp tắc đang trong thời kì đỉnh cao!
Hắn vẫn chưa quên thời kì đỉnh cao của Ách Nạn Chi Môn đâu!
Tuy nhiên điều khiến Diệp Huyền khó hiểu là có người bảo vệ pháp tắc mới tới tìm hắn mà tại sao Ách Nạn Chi Môn còn sốt sắng hơn cả hắn?
Chẳng lẽ giữa những vũ trụ pháp tắc có mâu thuẫn gì đó?
Diệp Huyền không nghĩ ngợi nhiều nữa mà đẩy nhanh tốc độ của mình hết sức có thể.
Lúc này, Ách Nạn Chi Môn bỗng nói: "Đi bên trái! Vào cái tinh không hắc động kia sau đó băng qua tinh không để trốn!"
Diệp Huyền bèn đi về phía bên trái. Có vẻ như hắn nhớ ra điều gì đó nên vội nói: "Tiểu Ách, tốc độ của ngươi khá nhanh, hay là ngươi tới đi?"
Ách Nạn Chi Môn lạnh lùng nói: "Sở dĩ hiện giờ nữ nhân kia vẫn chưa tìm được đến đây là bởi nàng ta vẫn chưa chắc về vị trí của ngươi. Nếu như ta ra ngoài thì nàng ta lập tức có thể biết rõ vị trí của ngươi!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tại sao đối phương lại biết ta ở nơi này?"
Ách Nạn Chi Môn trầm mặc một hồi rồi nói: "Chắc là do ban nãy ta ra tay!"
Diệp Huyền hỏi: "Nàng ta cũng là người của Vũ Trụ Thần Đình sao?"
Ách Nạn Chi Môn nói: "Đúng vậy!"
Diệp Huyền lấy làm lạ: "Thế ngươi phải vui mừng mới đúng chứ?"
Ách Nạn Chi Môn trầm mặc.
Diệp Huyền lại nói: "Ngươi có thù với đối phương!"
Ách Nạn Chi Môn nói: "Liên quan gì đến ngươi!"
Diệp Huyền hơn hở, chắc chắn nữ nhân này có thù với người bảo vệ pháp tắc kia!
Lúc này, Ách Nạn Chi Môn đột nhiên nói: "Phía trước có một tinh không hắc động, ngươi vào đó, lợi dụng tinh không hắc động để vượt đi."
Diệp Huyền có hơi do dự, liệu nữ nhân này có lừa hắn không nhỉ?
Lúc này, tiểu tháp bỗng bảo: "Tiểu chủ, có nguy hiểm đang lại gần! Rất nguy hiểm!"
Rất nguy hiểm!
Diệp Huyền không nghĩ gì nhiều, hắn lập tức hóa thành một đường kiếm quang rồi tiến vào tinh không hắc động!
Vừa mới vào tinh không hắc động thì sắc mặt hắn đã thay đổi, bởi lẽ hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn đang đuổi theo mình!
Hắn vội vàng thi triển Kiếm Vực để ngăn chặn luồng sức mạnh đó!
Diệp Huyền vừa mới biến mất không lâu thì một nữ tử đột nhiên xuất hiện trên bầu trời Đại Hoang sơn mạch.
Nữ tử này khoảng mười tám, mười chín tuổi, mái tóc xanh của nàng được cột bởi một sợi dây màu đen, trông thoải mái vô cùng. Đôi mày của nàng hơi nhạt, trông như hai thanh kiếm sừng sững trên đôi mắt.
Trên ngón tay phải của nàng là một thanh phi đao.
Sau khi nữ tử xuất hiện, nàng liếc mắt nhìn xung quanh, nhếch miệng nói: "Không thấy nữa rồi? Thú vị đấy!"
Nói đến đây, hình như nàng nhớ ra điều gì đó mà bỗng quay đầu nhìn. Ngay sau đó, nàng lại biến mất!
Ở sâu bên trong Đại Hoang sơn mạch, con hung thú đang trị thương bất thình lình đứng dậy. Hắn ta vừa đứng lên thì một nữ tử đã xuất hiện ngay trước mặt hắn ta!
Trông thấy nữ tử ấy, con hung thú lập tức híp hai mắt lại: "Ngươi là ai?"
Nữ tử mỉm cười: "Ta hỏi, ngươi trả lời!"
Con hung thú nhìn chằm chằm nữ tử: "Rốt cuộc ngươi là..."
Còn chưa nói xong thì một cánh tay của con hung thú bỗng bay đi, máu tươi phun ra!
Con hung thú kinh hãi, hắn ta nhìn nữ tử bằng ánh mắt khó có thể tin được: "Ngươi..."
Nữ tử khẽ mỉm cười: "Ngươi có gặp nữ tử nào mặc y phục đỏ không?"
Hung thú vội gật đầu: "Có gặp! Nàng ta đi cùng một thiếu niên!"
Nữ tử nhíu mày: "Đi cùng một thiếu niên? Thiếu niên đó có phải người mang ách thể không?"
Hung thú gật đầu: "Đúng, đúng vậy!"
Nữ tử lại càng nhíu mày chặt hơn: "Nàng ta không giết thiếu niên đó?"
Nghe vậy, con hung thú lập tức thấy hơi kích động: "Nàng ta không giết thiếu niên đó, không những không giết mà còn giúp hắn nữa cơ!"