Chương 2803: Không biết xấu hổ
Chương 2803: Không biết xấu hổ
Hình như nhớ đến điều gì đó, hắn lại hỏi: "Tiểu Ách, người đến tìm ta là bảo vệ cho pháp tắc gì thế?"
Ách Nạn Chi Môn lạnh lùng nói: "Bảo vệ pháp tắc gì thì ngươi cũng không chống lại được đâu!"
Diệp Huyền nhíu mày: "Có phải ngươi xem thường người ta quá rồi không?"
Ách Nạn Chi Môn phẫn nộ nói: "Ngươi đừng có mà tự tâng bốc mình! Nếu như không có vị kiếm tu kia ngăn chặn sức mạnh của Ách Nạn pháp tắc thì giờ ngươi đã chết rồi!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Đại ca vẫn đang ngăn chặn giúp ta sao?"
Ách Nạn Chi Môn nói: "Phí lời! Bằng không ngươi tưởng mình sống được đến giờ chắc? Có điều, giờ hắn ta đã rời đi rồi, hơn nữa còn càng lúc càng xa, ta cũng không biết..."
Nói đến đây, vẻ mặt nàng bèn nghiêm lại: "Mẹ kiếp! Hắn ta không ngăn chặn giúp ngươi!"
Diệp Huyền chớp mắt: "Thật sao?"
Hắn vừa dứt lời thì bốn phía bỗng có một vài sợi tơ màu máu đỏ xuất hiện.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi: "Đậu má, Tiểu Ách, mau nghĩ cách giúp ta ngăn chặn mấy cái Ách Nạn pháp tắc chi lực này đi!"
Mặt Ách Nạn Chi Môn như co rút lại, nàng phẫn nộ nói: "Ta là người bảo vệ Ách Nạn pháp tắc chứ không phải người bảo vệ của ngươi, ngươi bảo ta nghĩ cách để đối phó Ách Nạn pháp tắc á? Ngươi có lộn không đấy? Hả hả hả?"
Nghe Ách Nạn Chi Môn nói vậy, Diệp Huyền bèn bừng tỉnh.
Nữ nhân này cùng một giuộc với Ách Nạn pháp tắc!
Đúng lúc ấy, không gian xung quanh bỗng rung chuyển!
Diệp Huyền nhíu mày: "Chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Ách Nạn Chi Môn rất khó coi: "Mẹ kiếp, cái tinh không hắc động này sắp nổ!"
Diệp Huyền tái mặt: "Ngươi đùa gì thế! Tinh không hắc động này tự nổ được á?"
Ách Nạn Chi Môn phẫn nộ nói: "Sao không thể tự nổ? Tinh không hắc động cắn nuốt nhiều tinh vực và vật chất quá thì năng lượng của nó sẽ đạt đến cực hạn, sau đó nó sẽ phát nổ!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Trong tình huống bình thường thì loại tinh không hắc động này phải bao nhiêu năm thì mới nổ?"
Ách Nạn Chi Môn nói: "Vài trăm vạn năm, thậm chí còn lâu hơn!"
Sắc mặt Diệp Huyền khó coi vô cùng: "Mẹ kiếp, như vậy cũng có nghĩa là chúng ta đụng trúng một tinh không đã mấy trăm vạn năm mới nổ một lần?"
Ách Nạn Chi Môn trầm mặc một hồi rồi nói: "Chẳng liên quan gì đến ngươi cả, là do Ách Nạn pháp tắc đấy!"
Ách Nạn pháp tắc!
Diệp Huyền bừng tỉnh, đúng ha, làm gì có chuyện xui xẻo đến như vậy!
Là do Ách Nạn pháp tắc giở trò!
Tinh không hắc động bỗng nhiên căng ra cả bốn phía, luồng sức mạnh thần bí kia gần như đang tăng lên mấy lần!
Thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi. Nếu như tinh không hắc động này mà nổ thì đừng nói hắn, đến cả nhục thân của con hung thú kia e là cũng tan tành!
Lúc này, Ách Nạn Chi Môn đột nhiên nói: "Mau trốn ra ngoài!"
Diệp Huyền tăng tốc độ lên đến cực điểm. Lúc này, Ách Nạn Chi Môn lại nói: "Không kịp nữa rồi! Nhiều nhất mười giây nữa là tinh không hắc động này sẽ nổ hoàn toàn!"
Diệp Huyền: "..."
Ách Nạn Chi Môn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng: "Đúng là muốn đồng quy vu tận với cái tên tiện nhân nhà ngươi!"
Nói đoạn, nàng bèn túm lấy vai Diệp Huyền. Ngay sau đó, hai người hóa thành một đường huyết sắc lôi quang và biến mất nơi cuối tinh không.
Đương nhiên là nàng không muốn cứu Diệp Huyền, thế nhưng nàng lại không thể không cứu.
Bởi lẽ chỉ có trốn trong cơ thể Diệp Huyền thì nàng mới có thể tránh được sự truy đuổi của Mục Tiểu Đao.
Nếu trong tình huống bình thường thì đương nhiên nàng không sợ Mục Tiểu Đao, nhưng vấn đề là hiện giờ nàng đang không bình thường. Phải biết rằng lúc kiếm tu rời đi, hắn ta không hề mang theo hai luồng kiếm khi trấn áp trên trán nàng!
Nàng đã bị trấn áp nên không phải đối thủ của Mục Tiểu Đao!
Nàng và Mục Tiểu Đao đã đấu với nhau cả đời, nếu giờ mà rơi vào tay Mục Tiểu Đao thì đúng là sống không bằng chết!
Khoảnh khắc Ách Nạn Chi Môn ra tay, Mục Tiểu Đao đang ở một không gian nào đó bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, nàng nhếch miệng: "Ra tay rồi sao?"
Nói đến đây, nàng bèn nhướn mày: "Theo lí mà nói thì nữ nhân này gặp ta sẽ phải đánh nhau luôn với ta chứ nhỉ! Sao giờ nàng ta lại chạy trốn... chẳng lẽ nàng ta bị thương?"
Nói đoạn, ánh mắt nàng bèn thoáng vẻ ngạc nhiên. Ngay sau đó, cả người nàng bèn trở nên hư ảo, bản tôn của nàng đã tiến vào một tinh vực nào đó.
Tốc độ của Tiểu Ách nhanh hơn Diệp Huyền rất nhiều. Dưới sự dẫn dắt của nàng, hai người đã thoát ra trước khi tinh không hắc động nổ tung. Cả hai vừa mới ra ngoài thì tinh không hắc động phía sau bèn bùng nổ.
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, tinh vực mà hai người đang ở bắt đầu sụp đổ!
Ách Nạn Chi Môn không dám dừng lại, nàng túm lấy vai Diệp Huyền rồi biến mất ở phía tận cùng tinh không. Sau lưng hai người, tinh không kia bắt đầu bị hủy diệt từng chút một...
Tinh không nổ tung!
Nhìn cảnh tượng phía sau, Diệp Huyền chấn kinh vô cùng!
Đây chính là sức mạnh tự nhiên của vũ trụ sao?
Ở trong vũ trụ này con người quá nhỏ bé!
Hình như nhớ đến điều gì đó, hắn quay đầu nhìn Tiểu Ách: "Tiểu Ách, chúng ta liên thủ đánh nữ nhân đó không?"
Tiểu Ách lạnh lùng nhìn Diệp Huyền: "Nữ nhân kia chơi đao đấy! Mấy vạn năm trước đao của nàng ta đã là Phàm đao rồi!"
Diệp Huyền chớp mắt, sau đó hắn nói: "Coi như ta chưa từng nói gì đi, mau chạy thôi!"
Tiểu Ách nhón chân, dưới chân nàng là một đường lôi điện bùng lên. Ngay sau đó, nàng và Diệp Huyền bèn biến mất ở sâu bên trong tinh không.
Diệp Huyền lại hỏi: "Tiểu Ách, người bảo vệ vũ trụ pháp tắc chắc cũng có kẻ yếu kẻ mạnh nhỉ, ai là người mạnh nhất?"
Tiểu Ách chẳng tỏ vẻ gì cả: "Ta!"
Diệp Huyền cạn lời.
Mẹ kiếp, Tiểu Ách lại bắt đầu không biết xấu hổ rồi!