Chương 2808: Ngươi không hề có người trong lòng
Chương 2808: Ngươi không hề có người trong lòng
Vẻ mặt Diệp Huyền lập tức trở nên nghiêm trọng, hắn chỉ có mười giây!
Đúng lúc ấy, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Ở sâu bên trong tinh không, hắn cảm nhận được khí tức của một sinh mệnh!
Có người!
Diệp Huyền lập tức tăng tốc độ!
Hắn vừa biến mất không lâu thì một nữ tử bỗng nhiên xuất hiện trong tinh không.
Mục Tiểu Đao!
Mục Tiểu Đao nhìn về phía xa xa, nàng mỉm cười: "Trốn sao? Ta thích nhất là trò mèo bắt chuột!"
Dứt lời, nàng bèn biến mất.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền bước vào tinh vực có sinh mệnh. Một nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Nam tử trẻ tuổi phẫn nộ nói: "Ngươi là ai mà dám xông vào Đại Thiên Giới! Không muốn..."
Nam tử thanh niên bỗng im bặt, bởi lẽ một thanh kiếm đã đè trước trán hắn!
Diệp Huyền nhìn hắn ta, nam tử trẻ tuổi chớp mắt: "Đại... đại ca à... ngươi đi đi! Ta không nhìn thấy gì hết!"
Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn nói: "Không có cốt khí vậy sao?"
Nam tử trẻ tuổi cười khổ: "Đại ca... ta chỉ là một người canh cửa thôi, hơn nữa ta còn vừa mới nhậm chức, ngươi đừng làm khó ta! Ta lăn lộn đến tận giờ cũng không dễ dàg gì..."
Diệp Huyền: "..."
Lúc này, Ách Nạn Chi Môn đột nhiên nói: "Nàng ta sắp đến rồi!"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi, hắn lập tức hoá thành một đường kiếm quang và biến mất.
Thấy hắn biến mất, nam tử trẻ tuổi lập tức thở phào một hơi!
Mới nhậm chức ngày đầu tiên mà suýt chút nữa đã bị giết chết...
Đúng lúc ấy, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.
Thấy vậy, sắc mặt nam tử trẻ tuổi bèn thay đổi!
Nữ tử này chính là Mục Tiểu Đao!
Mục Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, một lát sau nàng bèn nhíu mày: "Khí tức biến mất rồi sao?"
Nam tử trẻ tuổi đứng ở một bên, còn chẳng dám thở mạnh.
Mục Tiểu Đao đột nhiên nói: "Đây là nơi nào?"
Nam tử trẻ tuổi vội nói: "Đại Thiên Giới!"
Mục Tiểu Đao nhếch miệng: "Xem ngươi thoát kiểu gì!"
Dứt lời, nàng bèn bước lên phía trước một bước, sau đó cả người bèn biến mất.
Trong tinh không, đầu của nam tử trẻ tuổi lăn lông lốc...
Trong một toà thành nào đó, Diệp Huyền đi giữa một đám người.
Lúc này, dưới sự giúp đỡ của tiểu tháp và Tiểu Ách, khí tức của hắn đã được ẩn đi.
Có thể nói, hiện giờ hắn chỉ là một người bình thường. Chỉ cần hắn không ra tay để lộ khí tức thì đối phương muốn dùng thần thức tìm hắn cũng không thể!
Dẫu sao thì tiểu tháp và Tiểu Ách cũng không phải người đơn giản gì.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, hắn cũng không biết đây là toà thành nào. Hắn chỉ biết Đại Thiên Giới rất lớn, còn lớn hơn cả Ngũ Duy vũ trụ. Diệp Huyền tìm bừa một toà thành trong Đại Thiên Giới, chỉ cần hắn không chủ động để lộ khí tức, đối phương muốn tìm được hắn là điều không thể.
Lúc này, Tiểu Ách đột nhiên nói: "Nhớ đừng có động thủ, ngươi mà động thủ thì khí tức của ngươi sẽ lập tức bị bại lộ. Với khoảng cách giữa ngươi và nàng ta thì phi đao của nàng ta có thể cắm thẳng vào đầu ngươi chỉ trong vòng nửa giây!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Thế chúng ta cứ trốn tránh vậy hả?"
Tiểu Ách nói: "Tạm thời chỉ có thể làm như vậy!"
Diệp Huyền bước về phía xa xa. Đi được một lúc, hắn bỗng nhiên nói: "Tiểu Ách, các ngươi là người của Vũ Trụ Thần Đình. Vũ Trụ Thần Đình chỉ có vũ trụ pháp tắc và người bảo vệ pháp tắc?"
Tiểu Ách lạnh lùng cười: "Ngươi thấy sao?"
Diệp Huyền nhíu mày: "Còn có điều gì khác không?"
Tiểu Ách nói: "Ngươi đoán xem!"
Diệp Huyền: "..."
Tiểu Ách lại nói: "Mục Tiểu Đao tới tìm ngươi, ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?"
Diệp Huyền có hơi tò mò: "Nghĩa là gì?"
Tiểu Ách nói: "Nghĩa là có một vũ trụ pháp tắc đang ra tay với ngươi!"
Diệp Huyền: "..."
Lúc này, Tiểu Ách đột nhiên nói: "Từ giờ trở đi, ngươi cố gắng kiềm chế một chút, bởi vì ngươi đang bị ách nạn chi nhân bám riết, có thể sẽ có hậu quả không hay kéo đến đấy!"
Diệp Huyền gật đầu: "Ta sẽ cố gắng kiềm chế!"
Hắn vừa dứt lời thì đúng lúc ấy, sắc mặt bỗng thay đổi. Diệp Huyền vội vàng lùi về phía sau. Hắn vừa lùi thì một luồng sức mạnh cực lớn bỗng ập đến.
Ầm ầm!
Diệp Huyền bèn bị đánh bay!
Hắn không dám dùng sức mạnh của mình để ngăn chặn, do đó hắn bị đánh bay đi rất xa. Có điều, sức mạnh kia cũng không lớn lắm nên Diệp Huyền cũng không đến nỗi thê thảm quá!
Hắn bò dậy từ một đống hỗn độn và thấy hơi hoang mang, có người cố ý nhắm vào hắn hả?
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Cách đó có một nữ tử. Nữ tử này khoảng hai mươi tuổi, nàng mặc y phục màu đen, tóc cột lại, trông rất quyến rũ.
Phía đối diện nữ tử này còn có một lão giả!
Diệp Huyền nhíu mày.
Mẹ kiếp, hắn không biết cả hai người này!
Lúc này, nữ tử phía xa xa đột nhiên nói: "Gia gia, Phương Tuyết ta sẽ không gả cho tử đệ Lâm gia đâu!"
Lão giả nhíu mày, hắn ta có hơi không vui: "Nha đầu, đi về với ta!"
Phương Tuyết lạnh lùng nói: "Ta sẽ không về với ngươi!"
Lão giả đang định nói gì đó thì một nam tử trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh Phương Tuyết. Nam tử tử trẻ tuổi nhìn nàng và mỉm cười: "Tuyết muội..."
Phương Tuyết đột nhiên phẫn nộ: "Lâm Tô, ta là Phương Tuyết! Hôm nay ta cho ngươi hay, Phương Tuyết ta đã có người mình thích rồi! Ta sẽ không gả cho ngươi đâu!"
Lâm Tô mim cười: "Tuyết muội, ta biết, ngươi đang cố ý chọc tức ta. Ngươi không hề có người mình thích!"