Chương 2809: Thích nữ nhân thì có gì sai?
Chương 2809: Thích nữ nhân thì có gì sai?
Phương Tuyết nhìn Lâm Tô với vẻ phẫn nộ. Lúc này, nàng liếc nhìn xung quanh rồi đột nhiên chỉ vào Diệp Huyền vừa mới bò dậy từ đống đổ nát: "Ta cho ngươi hay, người ta thích chính là hắn!"
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn nhảy lên. Hắn thấy hơi hoang mang, trong lòng kinh hãi: "Tiểu Ách! Đậu má, Ách Nạn pháp tắc nhà các ngươi vô lí quá rồi đấy! Thế này mà cũng chơi cho được? Hả?"
Bên trong Giới Ngục tháp, vẻ mặt Tiểu Ách khó coi vô cùng. Nàng phẫn nộ nói: "Ai bảo ngươi đứng đây hóng hớt làm gì? Ta cho ngươi hay, dù sao ngươi cũng không được phép ra tay. Ngươi mà ra tay thì phi đao của nữ nhân đó sẽ đâm vào đầu ngươi!"
Diệp Huyền: "..."
Lúc này, Phương Tuyết đột nhiên chạy đến trước mặt hắn. Nàng ôm chặt lấy cánh tay hắn, sau đó nhìn Lâm Tô với ánh mắt khiêu khích: "Lâm Tô, người ta thích chính là hắn!"
Thấy vậy, ánh mắt Lâm Tô bèn trở nên u ám!
Phương Tuyết nhìn vị hôn thê của hắn ta, mà nàng lại đang ôm cánh tay một nam nhân khác...
Ánh mắt Lâm Tô dấy lên sát ý!
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên nhìn Phương Tuyết bằng ánh mắt lạnh lùng: "Cút!"
Cút!
Hắn vừa nói vậy thì tất cả mọi người đều sững sờ!
Phương Tuyết cũng hơi hoang mang, nam nhân này bảo nàng cút ư?
Diệp Huyền nhìn Phương Tuyết: "Phương Tuyết cô nương, ngươi làm như vậy, có suy nghĩ đến Phương gia các ngươi không?"
Phương Tuyết nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi có ý gì?"
Diệp Huyền lạnh lùng cười: "Ý gì hả? Ngươi không thích Lâm huynh, ta có thể hiểu được. Thế nhưng tại sao ngươi phải sỉ nhục Lâm huynh như vậy? Ngươi có bết hành động ban nãy của ngươi không những sỉ nhục Lâm huynh và Lâm gia mà còn sỉ nhục cả Phương gia các ngươi nữa! Ngươi có từng nghĩ đến việc do ngươi bốc đồng nên có thể khiến quan hệ hai tộc trở nên xấu hơn không?"
Phương Tuyết phẫn nộ nói: "Ngươi đang dạy ta cách làm việc à?"
Diệp Huyền nhếch miệng trào phúng: "Dạy ngươi làm việc? Ngươi tìm bừa một nam nhân giữa đường làm bia đỡ dạn, ngươi cho rằng gia gia và Lâm huynh không nhận ra sao?"
Nói đoạn, hắn lại nhìn về phía Lâm Tô: "Lâm huynh, thứ lỗi ta nói thẳng, kiểu nữ nhân quen thói bốc đồng như thế này không cần cũng được!"
Lâm Tô nhìn hắn: "Ngươi là?"
Diệp Huyền bước đến trước mặt Lâm Tô và mỉm cười: "Tại hạ là Dương Huyền, thế nhân hay gọi ta là Dương thiếu!"
Dương gia!
Lâm Tô nhíu mày, hình như chưa bao giờ hắn ta nghe đến Dương Gia!
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, Phương Tuyết đột nhiên chạy đến trước mặt hắn, nàng phẫn nộ nói: "Cái tên nam nhân đáng chết nhà ngươi, ngươi dám nói ta bốc đồng hả, có phải ngươi muốn..."
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên quát: "Ngươi tránh xa ta ra!"
Nói đoạn, hắn bèn lùi lại bên cạnh Lâm Tô, tay phải tóm lấy tay áo Lâm Tô. Lúc Diệp Huyền nhìn về phía Phương Tuyết, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ chán ghét, cứ như kiểu nhìn thấy một thứ ghê tởm nào vậy!
Trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người bèn hoang mang!
Mà Phương Tuyết cũng đang tức đến mức sắp nổ phổi!
Phương Tuyết nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt nàng tràn ngập sát ý: "Ngươi dám sỉ nhục ta!"
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn nàng: "Nữ nhân chẳng ai là tốt cả! Nam nhân vẫn tốt hơn!"
Nói đoạn, hắn bèn quay đầu nhìn Lâm Tô, vẻ chán ghét trong mắt lập tức trở nên kì lạ.
Nam nhân vẫn tốt hơn!
Nghe vậy, Phương Tuyết sững sờ.
Lâm Tô cũng sững sờ.
Phương Tuyết nhìn Diệp Huyền, nàng chớp mắt: "Ngươi... ngươi thích nam nhân!"
Diệp Huyền trừng mắt nhìn nàng, hắn tức giận nói: "Không được sao? Không được sao hả? Không thể thích nam nhân hả? Hả? Chẳng lẽ ngươi không biết, dị tính chỉ như gây giống, còn đồng tính mới là chân ái hả?"
Phương Tuyết nuốt nước bọt: "Ta..."
Lúc này, Lâm Tô bên cạnh Diệp Huyền im lặng kéo lại tay áo đang bị Diệp Huyền túm lấy. Hắn ta bước sang bên cạnh mấy bước, đoạn liếc nhìn Diệp Huyền: "Dương huynh, ta còn có chuyện, cáo từ nhé! Cáo từ!"
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi. Hắn ta đi rất nhanh, hơn nữa còn vừa đi vừa kéo y phục...
Phương Tuyết liếc nhìn Diệp Huyền, nàng do dự một lát, ánh mắt lộ vẻ muốn xin lỗi: "Xin lỗi, ta không biết ngươi thích nam nhân... Ta... thực sự xin lỗi..."
Bên trong Giới Ngục tháp.
Tiểu Ách trầm mặc hồi lâu rồi giơ ngón tay cái lên: "Mẹ nó ngươi đúng là nhân tài!"
Thấy Lâm Tô đã đi, Diệp Huyền cũng quay người đi luôn!
Nếu như đánh nhau thì những người này thực sự không phải đối thủ của hắn.
Thế nhưng không cần thiết phải đánh nhau.
Hắn thực sự không muốn bị nữ nhân này coi như cái bia đỡ đạn!
Lúc này, Phương Tuyết bỗng chắn trước mặt hắn. Diệp Huyền nhíu mày.
Hắn thực sự chẳng có chút hảo cảm nào đối với nữ nhân này!
Nói thật thì hắn rất muốn chém bay nữ nhân này!
Nữ nhân này coi hắn như bia đỡ đạn mà không hề suy nghĩ đến sự sống chết của hắn. Thử nghĩ mà xem, nếu như hắn là người bình thường thì kết quả sẽ như thế nào?
Chắc chắn sẽ chết!
Trước đó Diệp Huyền đã cảm nhận được sát ý trong mắt Lâm Tô!
Phương Tuyết nhìn hắn: "Còn giận hả?"
Diệp Huyền chẳng tỏ vẻ gì cả: "Tránh ra!"
Phương Tuyết khẽ nói: "Ta thật sự không biết ngươi thích nam nhân!"
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Phương Tuyết đột nhiên lại gần hắn, nàng ngoác miệng cười: "Thực ra, ta thấy ngươi nói rất đúng."
Diệp Huyền nhíu mày: "Gì mà đúng?"
Phương Tuyết chớp mắt: "Dị tính chỉ để gây giống, còn đồng tính mới là chân ái!"
Diệp Huyền: "..."
Phương Tuyết liếc nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói: "Thực ra ta thích nữ nhân!"
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn trợn mắt há mồm.
Đậu má, bất ngờ chưa!
Phương Tuyết thở dài một hơi: "Nhưng tiếc là không ai có thể hiểu cho ta!"
Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: "Thích nữ nhân thì có gì sai?"