Chương 2813: Nếu là một kẻ ác thì sao?
Chương 2813: Nếu là một kẻ ác thì sao?
Tiểu Ách nói: "Thế thì ta cũng hết cách! Ngươi tự nghĩ cách đi!"
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Tiểu Ách cô nương, nữ nhân cầm phi đao có tính cách như thế nào?"
Tiểu Ách nở nụ cười lạnh lùng: "Sao nào, ngươi muốn đánh bại nàng bằng sự vô liêm sỉ của ngươi à?"
Diệp Huyền cười toe toét: "Ta chỉ hỏi thôi, dẫu sao thì ta cũng phải tìm hiểu về tính cách kẻ địch của mình chứ?"
Tiểu Ách nói: "Đừng nghĩ mấy vấn đề linh tinh nữa! Nữ nhân kia không ngốc như ngươi nghĩ đâu, ngươi muốn lừa gạt nàng ta hả, cứ nằm mơ đi!"
Diệp Huyền: "..."
Bất giác, hắn tới một dãy núi. Hiện giờ thực ra hắn thấy hơi hoang mang, bởi lẽ Ách Nạn pháp tắc quá kì dị!
Hở tí là giở trò!
Đúng lúc ấy, phía xa xa bỗng có tiếng đánh nhau truyền đến!
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi, hắn nhanh chóng quay người chạy!
Lúc này, Ách Nạn Chi Môn đột nhiên phẫn nộ nói: "Nhanh lên đi!"
Diệp Huyền quát: "Nhanh cái gì mà nhanh! Tiểu Ách, ngươi nói với Ách Nạn pháp tắc, bảo nó đừng nghịch như vậy nữa được không? Có bản lĩnh thì quang minh chính đại đánh một trận! Cứ phải giở mấy trò hạ lưu như thế nào!"
Tiểu Ách lạnh lùng nói: "Ngươi có chắc là muốn bản tôn của nàng ta đến rồi đánh một trận không?"
Diệp Huyền chớp mắt: "Nàng ta qua đây được không?"
Tiểu Ách nói: "Pháp tắc chi lực của nàng ta đang ở trên người ngươi, ngươi thấy sao?"
Diệp Huyền: "..."
Lúc này, tiểu tháp bỗng nhiên nói: "Tiểu chủ, đừng sợ, sợ cái con khỉ! Đánh là xong!"
Khoé miệng Diệp Huyền giật giật. Mẹ kiếp, hắn cũng muốn đánh chết cái tháp này lắm!
Đúng lúc ấy, phía xa bỗng có tiếng nổ truyền đến. Ngay sau đó, một bóng người xông ra từ khu rừng phía xa.
Đó là một nam tử trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi tuổi, khắp người toàn là vết thương. Rất rõ ràng, hắn ta vừa mới trải qua một trận đại chiến!
Nam tử trẻ tuổi chạy lon ton đến trước mặt Diệp Huyền. Hắn ta đang định nói chuyện thì bỗng phun một ngụm máu.
Diệp Huyền quay người rời đi.
Trực giác mách bảo hắn rằng chắc chắn có chuyện không hay xảy ra!
Mẹ kiếp!
Đúng lúc ấy, nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên bước lên phía trước một bước. Hắn ta túm lấy Diệp Huyền: "Huynh đệ!"
Diệp Huyền cạn lời.
Nam tử trẻ tuổi lấy một cái nạp giới nhét vào trong tay hắn, hắn ta run rẩy nói: "Huynh đệ, giúp ta đi, đưa vật này cho Tiêu gia ở Nam thành!"
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: "Ta thấy rất khó khăn!"
Nam tử thanh niên vội nói: "Không, không giúp không đâu!"
Nói đoạn, hắn ta bèn lấy một đống tinh thạch ra đặt trước mặt Diệp Huyền: "Huynh đệ, ngươi giúp ta thì những thứ này sẽ là của ngươi! Hơn nữa đại tiểu thư sẽ trọng thưởng cho ngươi!"
Diệp Huyền do dự một lát rồi lấy một nạp giới ra: "Ngươi xem xem!"
Nam tử trẻ tuổi liếc nhìn, sau đó hắn ta sững sờ!
Bên trong nạp giới có mấy trăm triệu năng lượng tinh thạch cực phẩm. Hơn nữa, đều là loại đẳng cấp!
Nam tử trẻ tuổi nuốt nước bọt: "Huynh đệ... chuyện này..."
Diệp Huyền nhìn nam tử trẻ tuổi, hắn nghiêm túc nói: "Huynh đệ, ta không có hứng thú với tiền!"
Nam tử trẻ tuổi thấy tức ngực, lại phun một ngụm máu.
Diệp Huyền do dự một lát rồi siết chặt tay phải. Trong lòng bàn tay hắn là một luồng tử khí.
Hắn có thể cứu mạng nam tử này!
Lúc này, Tiểu Ách đột nhiên nói: "Ta khuyên ngươi đừng cứu! Ngươi mà cứu thì chắc chắn có chuyện không hay xảy ra! Bởi vì khi ngươi cứu hắn ta thì sẽ có nhân, mà cái nhân này chắc chắn là ác nhân!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Không cứu thì sao?"
Tiểu Ách trầm mặc một lát rồi nói: "Không cứu thì cũng là một ác nhân! Chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra!"
Diệp Huyền phẫn nộ: "Mẹ nó, Tiểu Ách, ngươi nói xem, Ách Nạn pháp tắc đang làm chuyện mà con người làm đó hả? Nàng ta định bắt ép người ta hả?"
Tiểu Ách trầm mặc.
Nàng cũng thấy làm vậy có vẻ hơi quá đáng...
Nghĩ tới đây, Tiểu Ách bỗng kinh ngạc, sao nàng lại nghĩ như vậy?
Nàng là người bảo vệ Ách Nạn pháp tắc!
Nàng phải kiên quyết bảo vệ Ách Nạn pháp tắc chứ!
Diệp Huyền ở bên ngoài trầm mặc.
Mẹ kiếp, cứu không được, không cứu cũng không được!
Lúc này, nam tử trẻ tuổi chầm chậm ngã xuống. Hắn ta cứ cầm nạp giới đưa cho Diệp Huyền, cầu xin: "Huynh đệ, vật này cực kì quan trọng với Tiêu gia chúng ta, mong huynh đệ hãy giúp ta... với cả..."
Nói đoạn, hắn ta lại lấy một nạp giới đưa cho Diệp Huyền: "Đây là tích luỹ cả đời này của ta, nhờ ngươi giao nó cho muội muội của ta, nàng tên là Tiêu Linh..."
Muội muội!
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền bèn thay đổi. Hắn không còn do dự nữa mà xoè tay ra, một đường tử khí bay vào trong cơ thể nam tử trẻ tuổi kia!
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, vết thương trên người nam tử trẻ tuổi kia đã phục hồi với tộc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được.
Nam tử có hơi hoang mang, hắn ta nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt khó có thể tin được: "Huynh đệ..."
Diệp Huyền nói: "Giờ ngươi tự mang về đi!"
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Nam tử trẻ tuổi sững sờ, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền phía xa xa, không biết đang nghĩ gì.
Trong một ngọn núi đằng xa, Diệp Huyền liếc nhìn quang quanh, hắn mỉm cười: "Hình như cũng không có vấn đề gì!"
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Ngươi thấy ta làm sai không?"
Tiểu Ách nói: "Ngươi muốn nói điều gì?"
Diệp Huyền mỉm cười: "Tiểu Ách, chúng ta nói chuyện đi. Ngươi thấy ta cứu người kia là sai hay đúng?"
Tiểu Ách hỏi ngược lại: "Nếu nam tử đó là một kẻ ác thì sao?"
Diệp Huyền trầm mặc.