Chương 2816: Trốn
Chương 2816: Trốn
Mẹ kiếp!
Vũ Trụ Thần Đình tự tàn sát lẫn nhau chẳng phải chuyện tốt hay sao?
Mục Tiểu Đao lại nhìn hắn, sau đó mỉm cười: "Thực ra ta cũng không hiểu, nàng ta là người bảo vệ Ách Nạn pháp tắc, còn ngươi thì mang ách thể, sao hai người các ngươi lại đi cùng nhau vậy?"
Tiểu Ách ở bên cạnh đột nhiên phẫn nộ nói: "Ngươi mới đi cùng hắn ấy! Ta chẳng có quan hệ gì với hắn hết!"
Diệp Huyền gật đầu: "Hai người chúng ta trong sạch! Không có quan hệ gì cả!"
Mục Tiểu Đao chớp mắt: "Trong sạch? Ta có nói các ngươi không trong sạch đâu!"
Diệp Huyền: "..."
Mục Tiểu Đao liếc nhìn hắn và Tiểu Ách, sau đó nói: "Các ngươi... đừng bảo các ngươi ở bên nhau thật đấy nhé? Nếu như vậy thì... ta thấy bất ngờ thật đấy!"
Ở phía xa xa, Tiểu Ách đột nhiên lạnh lùng cười: "Mục Tiểu Đao, ngươi định giết chết chúng ta bằng miệng đấy à?"
Mục Tiểu Đao nhìn nàng rồi mỉm cười: "Được rồi! Không phí lời nữa! Tiểu Ách, chịu chết đi!"
Dứt lời, thanh phi đao trong tay nàng đột nhiên bay đi.
Ở phía xa xa, đôi đồng tử của Tiểu Ách đột nhiên co lại. Nàng bèn chắp hai tay lại, một huyết sắc lôi bích ngưng tụ trước mặt nàng!
Phi đao tới!
Uỳnh!
Huyết sắc lôi bích rung chuyển, ngay sau đó nó lập tức vỡ tung. Thanh phi đao kia bay qua ngực Tiểu Ách!
Vụt!
Máu tươi bắn ra...
Lúc thanh đao xuyên qua ngực, Tiểu Ách lập tức lùi lại cả ngàn trượng!
Nàng vừa mới dừng lại thì khoé miệng đã trào máu tươi!
Mà trước ngực nàng là một vết đao chém.
Một luồng sức mạnh to lớn đang nghiền nát sức sống trong cơ thể nàng!
Tiểu Ách vội vàng trấn áp sức mạnh bên trong cơ thể.
Ở phía xa xa, Mục Tiểu Đao xoè tay ra, thanh phi đao bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Nàng nhìn Tiểu Ách, đoạn mỉm cười: "Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đâu!"
Nói đoạn, thanh phi đao trong tay nàng bèn bay đi!
Ở phía xa xa, Tiểu Ách nhìn chằm chằm thanh phi đao đang bay đến. Nàng biết, lần này thì chắc chắn mình phải chết rồi!
Bởi lẽ nếu như nàng ra tay ngăn chặn thanh phi đao này thì sức mạnh bên trong cơ thể nàng sẽ lập tức phá tan tất cả sức sống của nàng!
Nàng phải chết rồi sao?
Tiểu Ách chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Nàng không cam tâm chết đi như vậy!
Bởi lẽ đây không phải thời kì đỉnh cao của nàng!
Nàng không phục!
Thế nhưng nàng lại chẳng thể làm gì!
Đúng lúc ấy, nàng bỗng nhiên mở mắt. Ở trước mặt nàng có một nam tử đang đứng!
Người đó chính là Diệp Huyền!
Thấy Diệp Huyền chắn trước mặt mình, Tiểu Ách bèn sững sờ.
Lúc này, tiếp tháp bỗng nhiên bay đến trước mặt nàng. Ngay sau đó, vô số luồng tử khí tuôn trào về phía nàng như những làn sóng!
Diệp Huyền nhìn chằm chằm thanh phi đao kia: "Mau trị thương đi! Ta giúp ngươi chặn lại!"
Nói đoạn, hắn bèn xông lên!
Hắn có đánh được Mục Tiểu Đao không?
Diệp Huyền biết rất rõ là mình không thể đánh được!
Thế nhưng hắn bắt buộc phải đánh!
Bởi lẽ Tiểu Ách mà chết thì mục tiêu của Mục Tiểu Đao sẽ chuyển sang Diệp Huyền!
Cứu được Tiểu Ách, hai người bọn hắn liên thủ lại thì may ra còn có cơ hội sống!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm ra chém!
Kiếm Vực và Sinh Tử Nhất Kiếm!
Đây chính là đường kiếm mạnh nhất của hắn cho đến hiện tại!
Một đường kiếm bay đi.
Rầm!
Trước mặt Diệp Huyền, kiếm quang tan ra. Ngay sau đó, hắn lùi mạnh về phía sau cả ngàn trượng, khi hắn vừa mới dừng lại thì...
Răng rắc!
Thiên Tru Kiếm trong tay hắn lập tức nứt vỡ. Không chỉ có vậy, cả người hắn cũng nứt như mạng nhện, nhất là mặt của hắn, trông kinh hãi vô cùng.
Một đòn thôi đã suýt chút nữa thì khiến thần hồn hắn tan nát!
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, má nó chứ kinh khủng quá đi mất!
Tại sao nữ nhân nào hắn gặp cũng kinh khủng như vậy?
Ở phía xa xa, Mục Tiểu Đao liếc nhìn Diệp Huyền: "Đường kiếm vừa rồi là Phàm kiếm cơ đấy! Thú vị ha!"
Nếu như đường kiếm vừa rồi không phải Phàm kiếm thì chắc chắn Diệp Huyền đã chết!
Hắn lau vết máu trên khoé miệng, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Ách ở phía không xa. Lúc này, nhờ sự giúp đỡ của tử khí, vết thương của Tiểu Ách đã khôi phục được khá nhiều, thế nhưng nàng vẫn cần chút thời gian nữa!
Mục Tiểu Đao đột nhiên mỉm cười: "Xem ra tình cảm các ngươi sâu đậm thật đấy!"
Nói đến đây, nàng bèn nhìn Diệp Huyền: "Tiếp thêm một đao của ta này!"
Dứt lời, nàng bèn xoè tay ra, thanh phi đao lập tức bay đi.
Thanh đao của nàng vừa bay đi, cả đất trời như tĩnh lặng!
Trong không gian chỉ có tiếng xé gió của thanh phi đao kia!
Trông thấy đường đao ấy, đôi đồng tử của Diệp Huyền ở phía xa xa đột nhiên co lại.
Không thể địch lại!
Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu của hắn!
Trốn?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Diệp Huyền gạt phăng đi. Ánh mắt hắn toát lên lệ khí!
Trốn cái con khỉ!
Dù có chết cũng phải chết một cách tôn nghiêm!
Diệp Huyền bước lên phía trước một bước rồi xuất kiếm.
Đường kiếm ấy vẫn là Sinh Tử Nhất Kiếm!
Mà đường kiếm này vừa xuất hiện thì hắn cũng quên luôn vấn đề sống chết!
Sống là đường kiếm này!
Chết cũng là đường kiếm này!
Lúc này, thanh phi đao kia đã bay tới.