Chương 2822: Chẳng khác gì rác rưởi
Chương 2822: Chẳng khác gì rác rưởi
Rầm!
Không gian nơi nào đó lập tức sụp đổ!
Trận chiến đã dừng lại!
Tiểu Ách xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền. Lúc này trên người hắn toàn là vết đao chém. Có điều, những vết thương này đều đang hồi phục với một tốc độ rất nhanh.
Ở phía xa xa, mười hai người kia cũng có rất nhiều vết thương do kiếm chém trên người!
Trên bầu trời, hắc bào lão giả nhìn Tiểu Ách: "Thủ hộ giả kia, ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Tiểu Ách không thèm quan tâm đến hắc bào lão giả, nàng quay người nhìn Diệp Huyền: "Ta phải trở về!"
Diệp Huyền lau máu bên khóe môi: "Ngươi mà trở về thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"
Tiểu Ách nhìn hắn: "Nhưng ta bắt buộc phải trở về! Ta đã phạm sai lầm, theo lí phải bị Thần Đình trừng phạt!"
Diệp Huyền nhìn nàng: "Sở dĩ ngươi phạm sai lầm là bởi ngươi đã cứu ta. Sai lầm này cũng có một phần của ta!"
Tiểu Ách lắc đầu: "Lập trường của ta và ngươi khác nhau!"
Lập trường khác nhau!
Diệp Huyền không lên tiếng, hắn có ách thể, còn Tiểu Ách lại là người bảo vệ Ách Nạn pháp tắc, là một người bảo vệ của Vũ Trụ Thần Đình... Đúng vậy, hai người bọn họ bất đồng về lập trường!
Tiểu Ách đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, hắc bào lão giả trên bầu trời đột nhiên nói: "Giết!"
Giết!
Mười hai trật tự giả vũ trụ kia đang chuẩn bị ra tay, nhưng Tiểu Ách bỗng nói: "Diêm Ma, thả hắn đi, ta và các ngươi trở về!"
Hắc bào lão giả tên Diêm Ma kia nhìn Tiểu Ách: "Thủ hộ giả kia, ngươi biết ngươi đang nói gì không?"
Tiểu Ách liếc nhìn Diêm Ma: "Nếu như ngươi không thả hắn đi thì ta và hắn sẽ liên thủ! Các ngươi không phải đối thủ của hai người bọn ta đâu!"
Diêm Ma trầm mặc, sắc mặt hắn ta khó coi vô cùng.
Hắn ta biết thực lực của Tiểu Ách, nếu như thật sự động thủ thì mười ba người bọn họ thực sự không phải đối thủ của người bảo vệ Ách Nạn pháp tắc. Có thể nói, Tiểu Ách giết bọn họ là chuyện rất đơn giản!
Đương nhiên, hắn ta không biết rằng thực lực của Tiểu Ách đã bị phong ấn một phần!
Hơn nữa hắn ta cũng không tin Tiểu Ách dám giết bọn họ. Nếu thật sự giết bọn họ thì đồng nghĩa với việc nàng đã phản bội Ách Nạn pháp tắc và Vũ Trụ Thần Đình.
Tiểu Ách quay đầu nhìn Diệp Huyền: "Đừng có làm khó ta nữa! Ta về với bọn họ, đây là lựa chọn của ta, bởi vì ta được Ách Nạn pháp tắc nuôi lớn, ta không muốn phản bội nàng ta, coi như ta xin ngươi đấy!"
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, một đường huyết lôi bỗng giáng xuống.
Cảm nhận được đường huyết lôi ấy, sắc mặt Tiểu Ách lập tức thay đổi. Nàng đẩy mạnh Diệp Huyền ra, sau đó nàng đã bị đường huyết lôi kia đánh trúng!
Uỳnh!
Nhục thân của Tiểu Ách tan vỡ, còn linh hồn của nàng thì bị một đường huyết sắc thần lôi cuốn đi.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền bèn sững sờ.
Ở phía không xa, Diêm Ma khẽ hành lễ.
Bởi lẽ ban nãy người ra tay chính là sức mạnh của Ách Nạn pháp tắc!
Lúc này, Mục Tiểu Đao đột nhiên xuất hiện. Nàng liếc nhìn mọi người, sau đó cười nói: "Nàng ta xong đời rồi!"
Diệp Huyền nhìn đối phương: "Ý ngươi là sao!"
Mục Tiểu Đao nhìn hắn, nàng mỉm cười: "Nàng ta đã bị đưa đến Vô Biên Thần Ngục rồi, giờ nàng ta sẽ sống không bằng chết!"
Sống không bằng chết!
Vẻ mặt Diệp Huyền lạnh như băng. Trấn Hồn Kiếm trong tay hắn dần rung chuyển.
Mục Tiểu Đao quan sát hắn, nàng mỉm cười: "Ta thực sự không ngờ nàng ta lại chống lại Ách Nạn pháp tắc vì ngươi... Ngày thường nữ nhân này cũng thông minh lắm! Sao lần này nàng ta lại ngu xuẩn như vậy nhỉ?"
Diệp Huyền chầm chậm nhắm mắt lại: "Tới Vô Biên Thần Ngục kiểu gì?"
Mục Tiểu Đao chớp mắt: "Ngươi muốn tới Vô Ben Thần Ngục để cứu nàng ta?"
Diệp Huyền nhìn Mục Tiểu Đao rồi bỗng nhiên rút kiếm chém!
Bạt Kiếm Thuật!
Bạt Kiếm Thuật của hắn lúc này đã khác hoàn toàn so với Bạt Kiếm Thuật ngày xưa.
Bởi vì hiện giờ hắn đã là Phàm cảnh!
Chém một kiếm xuống thôi là đất trời rách nát!
Ở phía xa xa, Mục Tiểu Đao xoè tay ra, thanh phi đao trong tay nàng đột nhiên bay ra.
Vụt!
Một tiếng răng rắc chói tai vang lên!
Thanh phi đao lập tức chém lên mũi kiếm của Diệp Huyền!
Uỳnh!
Trước mặt Diệp Huyền, một mảnh kiếm quang bùng nổ. Cả người hắn bay ngược về phía sau cả ngàn trượng!
Sau khi dừng lại, cánh tay hắn tê rần rần. Cùng lúc đó, máu tươi cũng trào ra từ khoé miệng của hắn.
Ở phía xa xa, Mục Tiểu Đao xoè tay ra, một thanh phi đao xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Nàng chầm chậm bước về phía Diệp Huyền, cười bảo: "Có phải ngươi rất tuyệt vọng hay không? Muốn cứu nàng ta nhưng lại chẳng làm gì được!"
Diệp Huyền khẽ cười: "Ta đột nhiên nhận ra rằng trật tự của các ngươi chẳng khác gì rác rưởi!"
Hai ngón tay Mục Tiểu Đao kẹp lấy thanh phi đao, nàng nhìn Diệp Huyền: "Ngươi đang nghi ngờ Vũ Trụ Thần Đình chúng ta hả?"
Diệp Huyền nhìn đối phương, hắn giơ kiếm chỉ vào Mục Tiểu Đao: "Đúng vậy!"
Dứt lời, hắn bỗng xông về phía trước, chớp mắt cái đã đến trước mặt Mục Tiểu Đao, sau đó chém kiếm xuống!
Thanh phi đao trong tay Mục Tiểu Đao hoá thành một đường đao mang và bay ra.
Uỳnh!
Kiếm quang lại vỡ vụn, Diệp Huyền lập tức lùi về phía sau cả vạn trượng. Có điều đúng lúc ấy, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước trán Mục Tiểu Đao!