Chương 2904: Ngươi đang sỉ nhục ta đó à
Chương 2904: Ngươi đang sỉ nhục ta đó à
Nợ cha con trả!
Nghe vậy, Diệp Huyền suýt chút nữa thì thổ huyết!
Bình thường toàn là con gây phiền phức cho cha, nhưng hắn thì khác. Hắn là cha đào hố chôn con, đã thế còn đào hố tử, chẳng lẽ hắn không phải do hắn ta sinh ra?
Đúng lúc ấy, đại ma chủ đột nhiên nhìn Ma Tiểu Song bên cạnh Diệp Huyền. Khi nhìn thấy Ma Tiểu Song, hắn ta khẽ nhíu mày: "Ngươi là ai?"
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Huyền toát lên vẻ ngạc nhiên. Đại ma chủ này không biết Ma Tiểu Song ư?
Thực ra ban đầu hắn nghi ngờ đại ma chủ chính là Ma Tiểu Song, thế nhưng bây giờ xem ra là không phải.
Thân phận của Ma Tiểu Song còn thần bí hơn!
Ma Tiểu Song mỉm cười: "Ta là ai không quan trọng."
Nói đoạn, nàng bèn nhìn Diệp Huyền: "Đã tới Ma Sơn thì cứ làm những gì ngươi muốn làm đi!"
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: "Tiểu Song cô nương, ta không thể thi triển thần thức, ngươi có thể giúp ta xem xem Ma Sơn có cái hộp nào không?"
Ma Tiểu Song nhìn Diệp Huyền: "Hộp?"
Diệp Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"
Ma Tiểu Song khẽ gật đầu: "Được!"
Nói đoạn, nàng bèn búng tay một cái, một bạch bào lão giả đột nhiên xuất hiện.
Trông thấy bạch bào lão giả ấy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức sầm lại!
Ít nhất phải trên Thiên Vị cảnh!
Hơn nữa bạch bào lão giả này cũng là Phàm cảnh!
Rốt cuộc Ma Tiểu Song là người như thế nào?
Sau khi bạch bào lão giả xuất hiện, hắn ta im lặng đứng sang bên phải Ma Tiểu Song, ánh mắt thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đại ma chủ.
Ma Tiểu Song nhìn bạch bào lão giả, nàng mỉm cười: "Lục soát Ma Sơn!"
Bạch bào lão giả gật đầu, hắn ta đang định thi triển thần thức thì lúc này, đại ma chủ bỗng lên tiếng: "Các hạ coi ta như không tồn tại sao?"
Ma Tiểu Song nhìn đại ma chủ, nàng mỉm cười: "Đại ma chủ, ta thấy ngươi hơi bị ngốc, thật đấy! Ngươi đừng vội tức giận, để ta nói xem ngươi ngốc ở chỗ nào! Thứ nhất, hiện giờ ngươi vẫn đang bị trấn áp. Thứ lỗi cho ta nói thẳng, hiện giờ ở Ma Vực, người có thể cứu được ngươi chỉ có Diệp công tử bên cạnh ta đây thôi! Ngươi thì hay rồi, hắn vừa tới ngươi đã muốn giết hắn... Ta thật sự cạn lời, với trí thông minh như thế này, sao năm xưa ngươi có thể lên làm đại ma chủ được vậy? Ta nghĩ hiện giờ có đánh chết Diệp công tử thì hắn cũng không dám giải trừ phong ấn cho ngươi nữa rồi!"
Nói đoạn, nàng bèn nhìn Diệp Huyền: "Đúng chứ?"
Diệp Huyền vội gật đầu: "Không dám! Ta sợ bị đánh lắm!"
Đại ma vương: "..."
Ma Tiểu Song lại bảo: "Hơn nữa, đại ma chủ này, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi đánh lại được phụ thân của Diệp công tử sao?"
Thanh sam nam tử!
Sắc mặt đại ma chủ lập tức trở nên khó coi. Nếu như đánh lại được thì hắn ta còn bị trấn áp ở đây hay sao?
Ma Tiểu Song vỗ tay, nàng mỉm cười: "Rất rõ ràng là ngươi không đánh lại được! Nếu đã không đánh lại được thì còn báo thù gì nữa? Dù ngươi có thể thoát ra, sau đó có thể giết Diệp công tử, thế nhưng sau khi giết Diệp công tử thì sao? Ngươi nói xem, phụ thân của hắn liệu có tới tính sổ với ngươi hay không?"
Đại ma chủ nhìn chằm chằm Ma Tiểu Song, ma khí trên người hắn ta càng nồng đậm hơn: "Thế chẳng lẽ hàng vạn năm ta bị nhốt ở đây coi như xí xoá sao?"
Ma Tiểu Song chớp mắt: "Ngày xưa tại sao ngươi bị nhốt ở đây trong lòng ngươi còn không rõ hay sao?"
Diệp Huyền đứng bên cạnh tò mò hỏi: "Sao hắn ta bị nhốt ở đây vậy?"
Ma Tiểu Song mỉm cười: "Cái này thì phải nói từ một tiểu gia hoả màu trắng rồi. À đúng, là Linh Tổ! Năm xưa Linh Tổ đi qua chỗ này, đại ma vương cảm nhận được Linh Tổ, những chuyện tiếp theo đó thì ngươi hiểu rồi đấy!"
Vẻ mặt Diệp Huyền có hơi kì lạ.
Đại ma chủ này cũng mất não thật đấy, chọc ai không chọc lại đi chọc vào tiểu gia hoả kia!
Tiểu gia hoả đó là người có thể chọc vào sao?
Chọc vào tiểu gia hoả đó có khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ đâu!
Ở phía xa xa, sắc mặt đại ma chủ có hơi khó coi.
Năm xưa hắn ta cũng không ngờ phía sau tiểu gia hoả màu trắng kia còn có một kiếm tu kinh khủng như vậy. Kiếm tu này vẫn chưa phải đáng sợ nhất, tiểu nữ hài trên đầu có sừng kia còn đáng sợ hơn... Khi ấy hắn ta bị nàng đánh thê thảm vô cùng!
Lúc này, Ma Tiểu Song nhìn bạch bào lão giả, nàng mỉm cười: "Đi tìm đi!"
Bạch bào lão giả gật đầu rồi chầm chậm nhắm mắt lại, thần thức bèn bao trùm khắp Ma Sơn.
Một lát sau, bạch bào lão giả mở mắt ra, hắn ta nhìn Ma Tiểu Song và lắc đầu.
Không có!
Ma Tiểu Song nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi thở dài một hơi.
Sao tiểu gia hoả kia lại không chôn hộp ở đây vậy?
Có vẻ như lại nhớ ra điều gì đó, hắn bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Song cô nương, ý ngươi là Linh Tổ đến nơi này một mình?"
Ma Tiểu Song gật đầu: "Đúng vậy!"
Diệp Huyền khẽ nói: "Như vậy tức là mục tiêu của cha ta không phải đại ma chủ. Hắn ta tới Ma Vực chắc là vì chuyện khác. Tiểu gia hoả kia lại ham chơi, một mình chạy đến nơi này... Vậy cũng có nghĩa là hắn ta trấn áp ma chủ chỉ là tiện tay mà thôi!"
"Ngươi nói cái gì?"
Ở phía xa xa, đại ma chủ đột nhiên nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi đang sỉ nhục ta đấy à?"
Diệp Huyền: "..."
Ma Tiểu Song mỉm cười: "Hắn đâu có sỉ nhục ngươi, hắn chỉ đang nói sự thật mà thôi!"
Đại ma chủ nở nụ cười lạnh lùng: "Tưởng ta bị trấn áp là không thể làm gì các ngươi hả?"
Nói đoạn, hắn bèn xoè tay ra, một lệnh bài màu đen đột nhiên bay lên. Sau khi lệnh bài ẩn giữa bầu trời, nó lập tức hoá thành một đường hắc quang và tan đi.
Diệp Huyền nhìn đường hắc quang kia: "Hắn ta đang gọi người à?"
Ma Tiểu Song gật đầu: "Rõ là vậy!"
Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng: "Có đánh lại được không?"
Ma Tiểu Song mỉm cười: "Đánh lại được, có điều không cần thiết phải đánh! Chúng ta đi thôi!"
Diệp Huyền gật đầu.
Ba người bèn rời đi.
Đại ma chủ cũng không ngăn cản bọn họ, bởi lẽ hắn ta biết mình không ngăn cản được! Hiện giờ bản thể của hắn ta đang bị trấn áp, không thể ra tay!
Ba người Diệp Huyền chưa đi được bao lâu thì bỗng có những luồng khí tức lớn mạnh ào tới từ nền trời. Rất nhanh sau đó, mười hai Ma nhân mặc hắc bào xuất hiện trước mặt đại ma chủ.
Mười hai ma sứ!