Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1216 - Chương 2906: Lâu Rồi Không Gặp

Chương 2906: Lâu rồi không gặp Chương 2906: Lâu rồi không gặp

Ma Tiểu Song nhìn Diệp Huyền, nụ cười của nàng càng tươi hơn: "Diệp công tử, ngươi khiến ta phải nhìn ngươi bằng con mắt khác đấy!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Đoán cả thôi!"

Ma Tiểu Song bật cười ha ha: "Thế thì ngươi đoán chuẩn thật!"

Đúng lúc ấy, bạch bào lão giả bỗng xuất hiện trước mặt Ma Tiểu Song, sắc mặt hắn ta không được tốt cho lắm: "Chủ tử, người của Vũ Trụ Thần Đình tới rồi!"

Ma Tiểu Song mỉm cười: "Ai đến?"

Bạch bào lão giả trầm giọng nói: "Thần Quan! Còn đưa theo ba mươi sáu vị cổ thần. . U Linh Điện có khả năng cũng đến! Nhưng mà ta không tìm được bọn họ."

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi: "Mẹ kiếp! Thần Quan? Là cái tên được xưng là đệ nhất chỉ sau pháp tắc ở Vũ Trụ Thần Đình ấy hả? Điên rồi sao? Bọn họ tới để giết ta hả? Hắn ta..."

Nói đến đây, hình như Diệp Huyền nhớ ra điều gì đó, hắn nhìn Ma Tiểu Song, hai mắt trừng lớn tỏ vẻ khó tin: "Không... Bọn họ tới đây không phải để tìm ta... Bọn họ tới đánh ngươi đấy... Rốt cuộc ngươi là ai?"

Ban đầu lúc nghe lời bạch bào lão giả nói, ý nghĩ đầu tiên của Diệp Huyền chính là đối phương đến để giết hắn!

Thế nhưng khi nghĩ lại hắn lại thấy không đúng!

Nếu như tới giết hắn thì một mình Thần Quan thôi là đủ, cần gì phải đưa theo nhiều người như vậy?

Hơn nữa hiện giờ hắn xếp thứ ba mươi sáu trong danh sách truy nã của Vũ Trụ Thần Đình. Vị trí này chắc cũng chẳng đáng để một cường giả cấp bậc như Thần Quan phải ra tay đâu ha!

Cộng thêm sắc mặt khó coi của bạch bào lão giả, Diệp Huyền bỗng nhiên hiểu ra, đối phương không hề đến để giết hắn mà đến để giết Ma Tiểu Song!

Thế nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn lại sầm xuống.

Hiện giờ hắn và Ma Tiểu Song đi cùng nhau, có lẽ đối phương cũng tiện tay xử lí hắn luôn nhỉ?

Đương nhiên, hiện giờ điều khiến Diệp Huyền tò mò hơn chính là rốt cuộc Ma Tiểu Song là ai?

Sao nàng lại chọc vào Vũ Trụ Thần Đình đến mức Thần Quan phải đích thân ra tay luôn!

Lúc này, Ma Tiểu Song đột nhiên nói: "Diệp công tử, chúng ta phải tranh thủ thời gian thôi!"

Nói đoạn, tốc độ con Ma Long phía dưới bỗng tăng nhanh. Rất nhanh sau đó, hai người bèn xuất hiện trên hòn đảo.

Ma Tiểu Song đưa hắn đi về phía xa xa: "Diệp công tử, hiện giờ ta sẽ giải thích cho ngươi! Ngươi đoán không sai, hiện giờ ta đang không phải bản thể của mình, mà bản thể của ta thì đang bị trấn áp ở đây. Sở dĩ bị phụ thân ngươi trấn áp là bởi ta nhờ hắn ta giúp đỡ."

Diệp Huyền tò mò hỏi: "Ngươi nhờ hắn ta giúp đỡ?"

Ma Tiểu Song gật đầu: "Năm xưa ta sốt sắng tu luyện nhưng không kiểm soát được sức mạnh to lớn bên trong cơ thể mình. Thế nên ta chỉ đành nhờ hắn ta trấn áp ta tại nơi này, sau đó để ta dần khống chế sức mạnh bên trong cơ thể. Hơn ba vạn năm nay, ta đã có thể khống chế sức mạnh bên trong cơ thể, thế nhưng..."

Nói đoạn, nàng bèn lắc đầu cười: "Ta không thể phá giải được đường kiếm khí mà bản tôn của hắn ta để lại! Hồi đầu ta còn tự tin thái quá! Ta cho rằng sau khi nắm được sức mạnh của mình là có thể huỷ diệt kiếm khí của hắn ta, sau đó ra ngoài! Tuy nhiên cuối cùng ta lại phát hiện mình không làm được! Ta muốn liên lạc với hắn ta nhưng lại không liên lạc được với bản thể của hắn ta, mãi cho đến dạo này... Hình như phân thân của hắn ta xuất hiện!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Hắn ta chưa từng bảo ta giúp ngươi!"

Ma Tiểu Song mỉm cười: "Tại sao hắn ta phải nói? Ta chủ động đến tìm ngươi, sau đó nợ ngươi một ân tình lớn chẳng phải tốt hơn sao?"

Nghe vậy, Diệp Huyền bèn hiểu ra.

Cha hắn đưa hắn tới đây khả năng là vì điều này.

Rõ ràng Ma Tiểu Song không phải người thường, nếu như nàng nợ hắn một ân tình thì chắc chắn đây là một chuyện tốt!

Ma Tiểu Song lại bảo: "Có lẽ kiếm khí của hắn ta không bài xích ngươi, thế nên chỉ cần ngươi giúp ta thu lại đường kiếm khí này là ta có thể ra ngoài rồi!"

Diệp Huyền nói: "Nghe có vẻ đơn giản nhỉ!"

Ma Tiểu Song mỉm cười: "Đúng là thế, thế nhưng đời người luôn ngập tràn những điều bất ngờ!"

Nàng vừa dứt lời thì phía xa xa, bầu trời bỗng nhiên nứt ra. Ngay sau đó, một nam tử trung niên xuất hiện trên nền trời. Nam tử trung niên này mặc trường bào màu đen, trên trường bào có thêu một con yêu thú thần bí. Mặt mũi con yêu thú hung dữ, ánh mắt trần ngập lệ khí.

Thần Quan!

Nhân vật số hai tại Vũ Trụ Thần Đình!

Phía sau Thần Quan còn có ba mươi sáu người. Ba mươi sáu người này đều mặc trường bào màu đen, thân hình hư ảo, trông kì lạ vô cùng, cứ như là mấy cái bóng vậy!

Ba mươi sáu cổ thần!

Trông thấy ba mươi sáu cổ thần này, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trở nên khó coi.

Hắn không cảm nhận được thực lực cụ thể của Thần Quan, thế nhưng có thể cảm nhận được ba mươi sáu người này. Ba mươi sáu người này đều là Phàm cảnh, mặc dù không phải Phàm cảnh đỉnh phong như mấy người Mục Tiểu Đao, song như vậy thôi cũng đã kinh khủng lắm rồi!

Ma Tiểu Song nhìn Thần Quan, nàng mỉm cười: "Thần Quan, lâu rồi không gặp!"

Thần Quan nhìn nàng: "Không ngờ ngươi im hơi lặng tiếng lâu như vậy không phải đang định giở trò gì mà là bị phong ấn bản thể à!"

Ma Tiểu Song bật cười ha ha: "Giờ mới phát hiện hả, có phải ngươi rất tức giận hay không?"

Thần Quan lắc đầu: "Giờ phát hiện hình như cũng không muộn!"

Ma Tiểu Song nhếch miệng: "Vậy sao?"

Thần Quan nhìn Diệp Huyền phía dưới: "Ách thể!"

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Ta là người tốt!"

Thần Quan nhìn hắn: "Một người tốt thì sẽ không có ách thể, nếu đã là ách thể thì chắc chắn có tội nghiệt."

Diệp Huyền xoè tay ra: "Ngươi đã nói vậy thì ta cũng cạn lời!"

Thần Quan gật đầu: "Vốn dĩ đã là ngươi chết ta chết, đúng là chẳng có gì để mà nói cả!"

Dứt lời, hắn ta bèn biến mất.
Bình Luận (0)
Comment