Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1217 - Chương 2907: Pháp

Chương 2907: Pháp Chương 2907: Pháp

Ở phía dưới, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi, bởi lẽ đối tượng Thần Quan ra tay không phải Ma Tiểu Song mà là hắn!

Chơi cái trò gì thế?

Khoảnh khắc Thần Quan ra tay, ba mươi sáu cổ thần phía sau hắn ta cũng ra tay theo. Xung quanh hòn đảo cũng có rất nhiều cường giả thần bí xuất hiện từ lúc nào không hay. Tuy nhiên những cường giả thần bí này vừa xuất hiện là đã ngăn ba mươi sáu vị cổ thần kia lại.

Khoảnh khắc ấy, trên không trung cũng xuất hiện ít nhất bảy mươi cường giả Phàm cảnh!

Tuy nhiên, với Diệp Huyền mà nói thì điều này không quan trọng, quan trọng là Thần Quan tới rồi!

Với thực lực hiện giờ của hắn không thể ngăn chặn được cường giả kinh khủng như thế này!

Nếu như tu vi của hắn không bị phong ấn thì có lẽ hắn còn chiến đấu được, thế nhưng cái đường kiếm khí đáng chết trong cơ thể kia vẫn chưa giải trừ phong ấn cho hắn!

Thôi xong!

Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu Diệp Huyền!

Hắn bị cha mình đẩy xuống hố rồi!

Khí tức của cái chết!

Khi cảm nhận được khí tức này một lần nữa, Diệp Huyền thấy nó càng mãnh liệt hơn!

Có đánh lại được không?

Chắc chắn là không đánh được rồi!

Mặc dù biết rõ là không đánh được nhưng hắn cũng không muốn ngồi không chịu chết, đó không phải phong cách của hắn!

Dù có phải chết thì hắn cũng sẽ không đợi chết, hắn muốn chiến đấu đến chết!

Diệp Huyền siết chặt tay phải, sau đó đánh một quyền!

Khoảnh khắc xuất quyền, trong đầu Diệp Huyền chỉ có một ý nghĩ.

Chiến đấu!

Dù đối phương mạnh đến mức nào, dù có mạnh hơn cả tam kiếm thì hắn cũng phải ra tay!

Đánh không được là một chuyện, không đánh lại là chuyện khác!

Quyền này cứ như Sinh Tử Nhất Kiếm của hắn, quên đi sinh tử, không cầu mạng sống!

Uỳnh!

Một quyền xuất hiện, cánh tay Diệp Huyền lập tức nứt vỡ. Cùng lúc đó, cả người hắn bay ngược về phía sau, thậm chí còn bay ra khỏi hòn đảo, cuối cùng rơi xuống biển, nước biển bắn tung toé!

Diệp Huyền dần chìm xuống, ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ.

Ở một bên khác, Thần Quan không hề truy kích hắn mà nhìn Ma Tiểu Song: "Ngươi thấy ngươi cứu được hắn sao?"

Ban nãy, Ma Tiểu Song đã ra tay.

Có điều nàng không ra tay ngay mà phải đợi đến khi Diệp Huyền sắp chết mới ra tay. Nàng rất giỏi nắm bắt thời cơ.

Ma Tiểu Song mỉm cười, cơ thể nàng dần trở nên hư ảo. Đây chính là cái giá cho sự ra tay vừa rồi của nàng.

Phân thân này của nàng chỉ có thể ngăn chặn được Thần Quan một lần!

Thần Quan quay đầu nhìn Diệp Huyền chìm dưới nước biển: "Ngươi muốn hắn giúp ngươi giải trừ phong ấn, thế nhưng ngươi không còn cơ hội nữa rồi!"

Nói đoạn, hắn ta đang định ra tay tiếp thì lúc này, Ma Tiểu Song đột nhiên nói: "Thần Quan, ngươi tưởng chuyện này đơn giản thật sao?"

Thần Quan nhìn Ma Tiểu Song, một lát sau hắn ta híp mắt lại: "Ngươi cố ý để lộ khí tức, sau đó dụ ta đến đây!"

Ma Tiểu Song nhếch miệng: "Không thì sao?"

Nói đoạn, nàng bèn quay đầu nhìn về nơi nào đó: "Chà, đường kiếm khí kia, tiểu chủ nhân nhà ngươi sắp bị giết rồi mà ngươi còn không hành động sao?"

Bầu không khí trầm lặng trong giây lát.

Ầm!

Một tiếng kiếm minh vang lên, ngay sau đó một đường kiếm khí xông tới từ phía xa xa và chém thẳng về phía Thần Quan!

Khoảnh khắc nhìn thấy đường kiếm khí ấy, đôi đồng tử của Thần Quan bỗng co lại. Hắn ta chắn tay phải trước ngực: "Thiên Địa Hựu!"

Uỳnh!

Chỉ trong chốc lát, cả đất trời như hoà vào với hắn ta. Trước mặt hắn ta có một cái khiên hư ảo xuất hiện. Cái khiên này hội tụ sức mạnh đất trời vô cùng vô tận, kiên cố vô cùng!

Lúc này, đường kiếm khí bỗng chém lên cái khiên.

Uỳnh!

Chỉ trong chốc lát, cả đất trời bèn trở nên mờ ảo, sau đó sụp đổ!

Mà cái khiên trước mặt Thần Quan cũng nứt ra, kiếm đâm thẳng tới Thần Quan!

Trông thấy cảnh tượng ấy, đôi đồng tử của Thần Quan bèn co lại, hắn ta mở tay phải ra, sau đó lại nắm chặt lại.

Uỳnh!

Thần Quan đã siết chặt đường kiếm khí kia, thế nhưng chính bản thân hắn ta cũng trở nên hư ảo, còn đường kiếm khí thì không hề biến mất!

Cảm nhận được cơ thể mình đang càng lúc càng trở nên hư ảo, Thần Quan không dám nương tay nữa, hắn ta chầm chậm nhắm hai mắt lại: "Ra đi!"

Một chữ "Pháp" nho nhỏ đột nhiên bay ra từ trán hắn ta.

Uỳnh!

Đường kiếm khí bèn bị đánh bay hàng trăm trượng, một luồng khí tức lớn mạnh đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, một nữ tử chầm chậm bay lên.

Ma Tiểu Song!

Ma Tiểu Song bay lên không trung, nàng hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười: "Cảm giác tự do!"

Nói đoạn, nàng bèn nhìn Thần Quan phía xa xa: "Đúng là Thần Quan có khác, ngươi lại có thể ngăn chặn đòn tấn công của đường kiếm khí này, lợi hại!"

Thần Quan nhìn Ma Tiểu Song, ánh mắt hắn ta loé lên vẻ kiêng kị.

Trong thời kì đỉnh cao thì hắn ta không hề sợ Ma Tiểu Song, kể cả hiện giờ Ma Tiểu Song đã mạnh hơn trước kia!

Thế nhưng vấn đề ở đây là hắn ta đang không ở thời kì đỉnh cao. Mặc dù hắn ta tạm thời có thể ngăn chặn đường kiếm khí ấy nhưng cũng đã bị thương nặng.

Hiện giờ chắc chắn hắn ta không đánh lại được Ma Tiểu Song!

Nghĩ đến đây, Thần Quan đột nhiên nói: "Rút!"

Nói đoạn, cơ thể hắn ta dần trở nên hư ảo, các cường giả Vũ Trụ Thần Đình cũng rút lui.

Người bên Ma Tiểu Song định đuổi theo thì lại bị ngăn cản!

Mọi người trở lại trước mặt nàng, sau đó đồng loạt quỳ một gối xuống. Trong mắt tất cả mọi người là vẻ hưng phấn!

Ma Tiểu Song nhìn bầu trời. Thần Quan rời đi, chữ "Pháp" kia cũng biến mất theo. Còn đường kiếm khí kia không còn mục tiêu nữa nên dừng ngay tại chỗ, không có động tĩnh!

Ma Tiểu Song nhếch khoé miệng: "Lần này thì Thần Quan thảm rồi! Bao nhiêu năm mới tu luyện được một chữ 'Pháp', ấy thế mà lại mất rồi!"

Nói đoạn, nàng bèn quay đầu nhìn về phía mặt biển. Lúc này, nước biển đang dần biến mất.
Bình Luận (0)
Comment