Chương 2908: Ta của ngày xưa
Chương 2908: Ta của ngày xưa
Ma Tiểu Song khẽ giơ tay lên, dưới biển, Diệp Huyền chầm chậm bay lên.
Ma Tiểu Song bước đến trước mặt hắn, lúc này hắn chưa chết, nhưng khí tức của hắn rất yếu, cơ thể thì thảm không nỡ nhìn, cả người nứt toác, thậm chí còn thấy cả xương trắng.
Ma Tiểu Song nhìn Diệp Huyền và cứ nhìn như thế. Một lát sau, nàng đặt tay phải lên trán hắn. Dần dần, trong đầu nàng xuất hiện vô số những cảnh tượng lẻ tẻ!
Dự đoán tương lai!
Hồi lâu sau, ánh mắt Ma Tiểu Song dần trở nên lạnh lùng, ngoài ra còn có sát ý.
Rất rõ ràng, nàng đã đoán được chuyện gì đó chẳng lành!
Một lúc sau, Ma Tiểu Song bỗng mỉm cười: "Ta tin mệnh, nhưng ta sẽ không khuất phục!"
Nói đoạn, nàng bèn lấy hai bình ngọc ra và đặt trước ngực Diệp Huyền, sau đó quay người rời đi: "Truyền lệnh xuống, bảo tất cả các cường giả lập tức trở về Thiên Phủ. Với cả tuyên chiến với Vũ Trụ Thần Đình đi! Con mẹ nó, giết!"
Rất nhanh sau đó, mấy người Ma Tiểu Song bèn biến mất.
Không lâu sau, phía sau Diệp Huyền bỗng có tiếng bước chân vang lên...
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Diệp Huyền chầm chậm mở mắt. Ngay sau đó, hắn bật dậy.
Có vẻ như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó, hắn nhìn tay phải mình. Lúc này, tay phải của hắn đã hồi phục. Không chỉ có vậy, thương thế trên người Diệp Huyền cũng đã lành.
Hắn liếc mắt nhìn xung quanh. Lúc này hắn đang ở trong một ngôi nhà trúc, căn nhà trống trơn, ngoài một cái giường ra thì chẳng còn gì nữa.
Nơi nào thế này?
Diệp Huyền nhíu mày, hắn đứng dậy, bước ra bên ngoài căn nhà trúc. Cách đó không xa có một nữ tử ngồi trên mặt đất, tóc nàng rất dài. Nàng ngồi xuống, tóc có thể chạm cả đất.
Lúc này, có vẻ như nữ tử đang khắc gì đó.
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì nữ tử bỗng hỏi: "Tỉnh rồi hả?"
Diệp Huyền bước tới bên cạnh nữ tử. Lúc này, hắn đã trông thấy dung mạo của nữ tử.
Rất đẹp!
Vẻ đẹp của nữ tử này đủ khiến vô số nam nhân phải điên cuồng.
Trong tay nữ tử này là một người gỗ chưa khắc xong.
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì nữ tử đột nhiên đưa một người gỗ chưa khắc xong cho Diệp Huyền. Nàng mỉm cười: "Khắc một cái giống ta đi!"
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nhận lấy người gỗ, sau đó bắt đầu khắc.
Trong lúc khắc, nữ tử vẫn luôn nhìn hắn, ánh mắt nàng như nước, trong đó còn có vẻ dịu dàng.
Không lâu sau, Diệp Huyền cất dao khắc đi. Hắn thổi gỗ vụn đi, sau đó đưa người gỗ cho nữ tử.
Người gỗ này trông giống nữ tử, sống động như thật.
Nữ tử nhìn người gỗ hồi lâu rồi bỗng nhiên mỉm cười: "Giống thật đấy!"
Diệp Huyền hỏi: "Tiểu Song cô nương đâu?"
Nữ tử khẽ vuốt ve người gỗ: "Nàng ta đi rồi!"
Diệp Huyền nhíu mày: "Đi rồi?"
Nữ tử gật đầu.
Diệp Huyền nhìn nữ tử: "Ngươi và nàng ta không đi cùng nhau!"
Nữ tử lắc đầu cười: "Không đi cùng! Hình như ngươi không biét nàng ta là ai nhỉ?"
Diệp Huyền gật đầu.
Nữ tử mỉm cười: "Đúng là nàng ta tên Ma Tiểu Song, có điều nàng ta không phải người bình thường. Nàng ta là phủ chủ hiện nay của Thiên Phủ, người ta hay gọi nàng ta là đại ma vương Ma Tiểu Song!"
Thiên Phủ!
Diệp Huyền kinh ngạc.
Hắn từng nghe Mục Tiểu Đao nhắc đến thế lực này. Hiện giờ Vũ Trụ Thần Đình có hai đối thủ cực mạnh, một là U Minh Điện, hai là Thiên Phủ!
Hắn không ngờ Ma Tiểu Song lại là người của Thiên Phủ!
Lúc này, nữ tử bỗng mỉm cười: "Có còn nhớ khoảnh khắc suýt chút nữa thì chết của ngươi không?"
Diệp Huyền nhìn nữ tử, nữ tử khẽ mỉm cười: "Nhớ lại đi!"
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại. Rất nhanh sau đó, cảnh tượng đối đầu với Thần Quan xuất hiện trong đầu hắn.
Khí tức của cái chết!
Diệp Huyền chầm chậm siết chặt tay lại. Dần dần, một luồng khí thế vô hình cuộn trào trong cơ thể hắn. Chỉ trong chốc lát, không gian xung quanh đó vài vạn dặm cũng sôi sục!
Khí thế càng lúc càng mạnh!
Ban đầu không gian trong khu vực này chỉ lăn tăn như gợn sóng, nhưng dần dần khí thế càng lúc càng mạnh, kéo theo không gian cũng sục sôi cả lên.
Tuy nhiên, khí thế vẫn đang tiếp tục mạnh lên!
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, không gian quanh đó hàng vạn dặm đột nhiên nứt vỡ, trông như một cái mạng nhện khổng lồ, đáng sợ vô cùng!
Diệp Huyền đột nhiên thả lỏng tay phải, luồng khí thế kia lập tức trở về cơ thể hắn như thuỷ triều rút, không gian xung quanh cũng khôi phục như thường.
Hắn thấy hơi hoang mang.
Phải biết rằng lúc này hắn không hề có tu vi, thậm chí còn chẳng có kiếm!
Hơn nữa ban nãy hắn cũng không sử dụng sức mạnh nhục thân!
Có vẻ như nhớ tới điều gì đó, hắn nhìn nữ tử ở bên cạnh. Nữ tử mỉm cười: "Thế! Sinh tử chi thế!"
Diệp Huyền có hơi nghi hoặc: "Sinh tử chi thế?"
Nữ tử gật đầu: "Thần Quan mạnh hơn ngươi rất nhiều. Mà khi đối mặt với cái chết, ngươi vẫn không hề từ bỏ mà quả quyết xuất quyền! Quyền đó của ngươi không hề chứa sự sợ hãi, ngươi quên đi sinh tử, trong lúc ấy khí thế của ngươi đã thay đổi về chất, đó chính là sinh tử chi thế!"
Sinh tử chi thế!
Diệp Huyền lại hỏi: "Có tác dụng lớn không?"
Nữ tử chỉ lên bầu trời: "Ngươi đánh một quyền đi!"
Diệp Huyền bèn giơ tay đánh một quyền.
Rầm!
Bầu trời lập tức xuất hiện một cái hố lớn!
Diệp Huyền sững sờ.
Một quyền vừa rồi của hắn đã mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần!
Nữ tử mỉm cười: "Đó chính là thế! Khí thế của một người rất quan trọng!"
Diệp Huyền quay người nhìn nữ tử: "Tiền bối là?"
Nữ tử mỉm cười: "Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Kha!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ta không quen ngươi, thế nhưng ngươi biết ta, đúng chứ?"
Tiểu Kha mỉm cười: "Biết ngươi của ngày xưa!"
Diệp Huyền nhíu mày: "Ta của ngày xưa?"